Chương 534: Phất hán phục, địch quần hùng
Tôi nhờ Băng Tâm và Tiểu Đào buổi tối giúp mình cùng sàng lọc danh sách các hộ trên con đường, Tống Hạc Đình về phòng mình nghỉ ngơi, sau khi thu thập tin tức, Vương thúc đã loại trừ toàn bộ người là nữ giới, nhưng lượng công việc vẫn còn rất lớn.
Băng Tâm đột nhiên nói: "Nếu trong lúc này hung thủ tiếp tục gây án, há chẳng phải là chứng minh Mã Xảo Quân vô tội sao?"
Tôi lắc đầu: "Cái bông tai kia chắc chắn là hung thủ nhét vào túi rác, hắn sẽ không ngu tới mức gây án trong lúc cấp bách này đâu."
Trong vòng 20 năm, người trong con phố phải đến mấy trăm, chúng tôi kiểm tra từng người, bàn luận về những người tìm được. Đột nhiên Tiểu Đào la lên: "Đoán xem em tìm được ai này!"
Tôi hiếu kỳ: "Không phải là vị bác sĩ tâm lý vừa rồi đấy chứ?"
"Không sai chút nào!" Tiểu Đào rút ra một tờ giấy, tôi và Băng Tâm tới nhìn, 20 năm trước Đường Tử Tân có thuê một phòng trên con phố đó, cho đến nắm thứ hai mới dọn đi.
Băng Tâm nói: "Nhưng anh ta thuê tầng 5, không có phòng ngầm."
Tiểu Đào nói: "Chưa chắc, phòng ngầm không nhất định là phải của tầng trệt, đó là chưa kể phòng ngầm có thể thuê ở bên ngoài."
Tôi nghĩ Tiểu Đào nói có lý, nếu như dùng xác suất để cân nhắc, hiềm nghi về Đường Tử Tân đã lên đến 40%.
Nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa, tôi bảo hai người về nghỉ, lúc này Vương Nguyên Thạch từ ngoài đi vào, không nói không rằng cởi áo khoác, châm một điếu thuốc, nhàn nhạt nói: "Tìm được mấy thứ!"
Ông ta ném cho tôi một phong bì lớn, bên trong là ảnh chụp theo dõi được in ra, tôi kinh ngạc, bởi vì đây cũng là tài liệu trên tay cảnh sát mập. Tiểu Đào ngạc nhiên nói: "Không phải là ông ăn cắp đấy chứ?"
"Không được sao?" Vương thúc cười: "Bọn họ đã bắt đầu ăn mừng vì vụ án được phá, nên chẳng ai cảnh giác."
Những bức ảnh được chụp lại từ camera khách sạn, một người có vẻ là nghi phạm, mặc một bộ áo khoác, đội mũ, ăn mặc như đặc vụ thời chiến, có vẻ hắn khá nắm rõ vị trí các camera, từ đầu đến cuối không bị lộ mặt.
Những bức ảnh thể hiện, người này có đi qua tầng mà nạn nhân thuê phòng, lần cuối bị ghi lại là đang ở bậc thang đi lên tầng thượng.
Tôi bất giác so sánh bóng lưng này với Đường Tử Tân, chiều cao của người trong ảnh cũng tương đương, Băng Tâm bỗng nhận ta điểm bất đồng: "Vị bác sĩ tâm lý kia chẳng phải luôn chống gậy ba tong sao? Phải rồi, anh ta dùng tay nào chống gậy nhỉ?"
Tiểu Đào nhớ lại, nói: "Tay phải."
Tôi nói: "Có thể đây chỉ là ngụy trang, giờ phải quan sát chân anh ta xem có bệnh tật gì không."
Tiểu Đào nói: "Giả sử hung thủ là anh ta, có thể nạn nhân Vương Vật Hỉ do mắc chứng sở thích bệnh hoạn nên mới khổ não, đi tìm anh ta để được tư vấn tâm lý. Qua tư vấn, Đường Tử Tân biết ngày đó họ sẽ ở khách sạn chơi trò BDSM, vì vậy liền bày kế, dụ Lý Lan Lan lên tầng thượng rồi sát hại."
Băng Tâm xen vào: "Muội đã xét nghiệm máu Lý Lan Lan rồi, không tìm được loại mê hồn dược."
Tôi phân tích: "Nếu theo giả thiết của Tiểu Đào, hung thủ quen biết Vương Vật Hỉ, cũng có thể quen biết Lý Lan Lan, chắc nạn nhân sẽ bị lừa. Nếu nói như vậy thì cũng có thể giải thích tại sao Vương Vật Hỉ không hề đề phòng hung thủ, và tại sao chúng ta lại không tìm được người này trong mối quan hệ xã hội của anh ta."
Tiểu Đào vỗ tay một cái, cười: "Đạp phá thiết hài vô mịch xử, chiếm được toàn bộ không phí thời gian, chúng ta rốt cuộc cũng tìm ra một người được gọi là nghi phạm! Ngày mai sẽ ghé thăm văn phòng tư vấn tâm lý của anh ta."
Tôi lắc đầu: "Tuyệt đối sẽ không tìm được cái tên Vương Vật Hỉ và ghi chép chữa bệnh, nếu như anh ta quả thật là hung thủ, nhất định sẽ hủy nó rồi. Có điều hung thủ đã từng dùng xe để di chuyển xác của Vương Vật Hỉ, chúng ta có thể kiểm tra xem thời gian đó xe của Đường Tử Tân có chạy không."
Vương Nguyên Thạch nói: "Cái này giao cho ta đi."
Tôi gật đầu: "Nhớ đừng tiếp xúc trực diện, nếu như Lão Yêu bên kia có thể tìm được chứng cứ, như vậy tôi nghĩ là sẽ ổn."
Vừa nói tôi liền bấm số Lão Yêu, biết giờ này hắn nhất định chưa ngủ, hỏi hắn đã tra được ai tìm kiếm bức ảnh chưa? Lão Yêu phàn nàn rằng sao có thể nhanh như vậy, hai ngày tới sẽ không nghỉ ngơi."
Tôi nói: "Chờ một chút, ngươi tra cái địa chỉ IP này xem có từng tìm kiếm bức ảnh kia không."
Tôi nhắn trang web của phòng tư vấn tâm lý Hân Nhạc cho hắn, Lão Yêu lạch cạch tìm kiếm một chút, nói không có, lòng tôi nhất thời trùng xuống, quả nhiên là không thuận lợi như vậy.
Có điều ngay sau đó Lão Yêu lại nói: "Địa chỉ IP này không có dữ liệu nhập xuất trước và sau khi vụ án xảy ra."
Tôi hỏi: "Ý ngươi là, lúc đó không có ai ở văn phòng?"
Lão Yêu cười: "Ta không khẳng định được, chỉ có thể nói, thời gian đó không có ai sử dụng internet."
Tôi đọc toàn bộ wechat, số điện thoại, email của Đường Tử Tân trên danh thiếp cho Lão Yêu, bảo hắn tra một chút về người này, nếu như tra được manh mối, lượng dữ liệu lớn có thể ngừng điều tra.
Chúng tôi hồi hộp chờ đợi kết quả của Lão Yêu, 5 phút sau điện thoại reo lên, tôi kích động nghe, nhưng là giọng của Tống Tinh Thần, giọng nói có vẻ gấp gáp: "Tiểu Thiếu Gia, chúng ta bị tập kích!"
Tôi quá sợ hãi la lên: "Chúng ta tới ngay đây!"
Đúng lúc này Tống Hạc Đình vọt vào, thì ra bà cũng nhận được điện của Tống Khiết, bà lạnh lùng nhìn chúng tôi, nói: "Không được qua đó, ta đi giúp hai đứa!"
Dứt lời bà phất bộ hán phục, như du long lao ra hành lang.
Chúng tôi nhìn nhau, có chuyện xảy ra làm sao có thể bỏ mặc, Tiểu Đào nói: "Vương Nguyên Thạch, ông đi gọi cứu viện, ba chúng tôi tới đó trước."
Chuẩn bị đi, Vương thúc lấy súng của mình đưa cho Tiểu Đào, lần này tới đây nàng không mang súng, sững sờ một chút liền nhận lấy.
Chúng tôi bắt chiếc taxi đến nhà Trầm Lệ Quyên, trên đường tài xế cứ ba hoa bất tuyệt, chúng tôi nào có tâm trạng tiếp chuyện, đột nhiên phía trước vang lên một tiếng nổ, ngay sau đó lại một tiếng nữa.
"Mẹ ơi, là tiếng súng!" Tài xế sợ hết hồn, thiếu chút nữa tông trúng cột điện, nói thế nào cũng không dám đến gần.
Chúng tôi đạp cửa xe xông ra, Tiểu Đào nhìn Băng Tâm, định nói rồi lại thôi. Tôi biết nàng muốn bảo Băng Tâm ở lại, bởi vì đối phương là ai, có bao nhiêu người, bao nhiêu súng đều không rõ, Băng Tâm đi sẽ chỉ mạo hiểm.
Nhưng tôi cũng không yên tâm để Băng Tâm ở lại một mình, dứt khoát nói: "Đi chung có thể chiếu cố lẫn nhau. Yên tâm đi, cô cô mạnh lắm!"
Chúng tôi chạy tới nơi, phát hiện nhà Trầm Lệ Quyên tối om, cửa kính vỡ hết, vài người đang nằm ngổn ngang trên đất, rải rác là dao găm, vũ khí và những thứ khác, không khí sặc mùi máu và thuốc súng. Hàng xóm xung quanh đều sợ hãi không dám bật đèn, tất cả thò đầu trong bóng tối ngó nhìn.
Đột nhiên một người từ trên cao ngã xuống đất, nằm bất động, Băng Tâm sợ hãi ôm chặt tay tôi.
Chỉ thấy Tống Hạ Đình nhảy theo dẫm lên cái xác vừa rồi, hán phục trên người bay phất phới, hời hợt nói: "Đã giải quyết toàn bộ!"