Chương 535: Cứu Đao Thần
Tôi vô cùng vui mừng, chính mình đã bảo Tống Tinh Thần và Tống Khiết ở đây bảo vệ Trầm Lệ Quyên chứ nếu không sự tình sẽ không thể tưởng tượng được.
Chúng tôi bước qua đống ngổn ngang vào trong nhà, gần như đồ gia dụng chẳng cái nào còn nguyên vẹn, có mấy tên côn đồ bị đánh ngất nằm trên đất, may mắn là không có ai bị thương. Tống Tinh Thần kể cho tôi chuyện xảy ra, nửa tiếng trước một phát đạn bắn vỡ đèn trong phòng ngủ Trầm Lệ Quyên, sau đó một nhóm hung hãn cầm vũ khí xông vào. Tống Tinh Thần lập tức bảo Trầm Lệ Quyên trốn vào phòng chứa đồ, mình với Tống Khiết thì ngăn bọn chúng lại.
Đám côn đồ này mặc dù cũng biết chút võ vẽ, nhưng ở trước mặt Tống Tinh Thần và Tống Khiết thì không đáng nhắc tới, chỉ có điều bên lầu đối diện có tay súng bắn tỉa, cứ ngắm vào hai người, chỉ cần tới gần cửa sổ liền nổ súng, khiến hai người vô cùng bị động.
Phiền toái hơn là, có một số tên có vẻ rất quen thuộc bố trí trong nhà, chạy thẳng tới căn phòng Trầm Lệ Quyên trốn. Ông xã Trầm Lệ Quyên bị đánh, chị gào lên kêu cứu nhưng Tống Tinh Thần không cách nào dứt ra được, lòng như lửa đốt.
Lúc này trong phòng Trầm Lệ Quyên vang lên tiếng đánh nhau, Tống Tinh Thần cũng không biết chuyện gì xảy ra, rồi chợt yên tĩnh lại. Tống Tinh Thần hỏi chị ta sao rồi, Trầm Lệ Quyên run rẩy nói: "Không sao, có người đã cứu tôi!"
Tống Tinh Thần và Tống Khiết bị vừa đánh vừa bắn, không cách nào qua đó được, sau đó Tống Hạc Đình tới, lôi lệ phong hành chém chết tay súng bắn tỉa trên nóc nhà bên kia, bọn họ lúc này mới rảnh tay.
Tôi vội hỏi Trầm Lệ Quyên: "Ai cứu chị?"
Trầm Lệ Quyên hai mắt vẫn đầy nước, run run nói: "Là Tống đại thúc!"
Tôi nhất thời không thể tin được, hỏi lại: "Tống đại thúc nào?"
"Ông nội cậu đấy."
Mấy người chúng tôi đều giật mình, Trầm Lệ Quyên nói lúc đó có người bịt mặt xông vào, mặc dù không rõ nhưng người đầu tiên Trầm Lệ Quyên nghĩ tới là ông nội tôi.
Thì ra người cứu chị là Đao Thần, cho dù Trầm Lệ Quyên không biết ông tôi đã từ trần thì cũng không nên hiểu lầm như vậy.
Ánh mắt tôi quét qua Tống Hạc Đình, bắt gặp bà lộ ra một tia rất lạ, tôi rốt cuộc có một cảm giác, Tống Hạc Đình biết gì đó nhưng cố ý giấu tôi, có điều giờ không phải lúc truy cứu chuyện này.
Chuyện vừa rồi có chỗ không đúng lắm, tay bắn tỉa bắn nổ bóng đèn, có quá dùng dao mổ trâu để giết gà không? Nếu chúng quả thật muốn trong nhà không thấy gì, hoàn toàn có thể dập cầu giao mà.
Tôi hỏi: "Lúc ấy trong phòng ngủ có ai không?"
Trầm Lệ Quyên nói: "Lúc ấy tôi ở trong phòng, bóng đèn bị nổ, ban đầu còn chưa có phản ứng kịp."
Tôi suy tư: "Kỳ lạ, kỳ lạ. Nếu như mục tiêu là chị, sao phát súng kia không trực tiếp nhắm thẳng vào đầu chứ?"
Băng Tâm nói: "Có tấm kính cản trở, kính sẽ khúc xạ tầm mắt."
Tôi lắc đầu: "Không đúng, có thể phá vỡ bóng đèn, tại sao không bắn trúng người được. Ta luôn cảm thấy đây là cố ý."
Một gã đàn ông nằm dưới đất đang rên rỉ, tôi dùng mắt ra hiệu cho Tống Tinh Thần, hắn bước tới túm tóc tên kia kéo dậy, tôi dùng minh vương chi đồng nhìn vào mắt hắn, tên kia kêu thảm như gặp quỷ.
Hành hạ hắn 5s, tôi mới hỏi: "Nói, ai phái các ngươi tới, mục tiêu là ai?"
Tên kia không nói lời nào, chợt tôi thấy miệng hắn giật giật, lập tức phát động mình vương chi đồng lần nữa. Trong miệng hắn rớt ra một cái lọ nhỏ, bên trong hình như là thuốc độc.
Minh vương chi đồng của tôi còn có tính hành hạ hơn thuốc độc, hắn hét ầm lên giãy dụa một hồi, rốt cuộc ý chí sụp đổ, run rẩy nói: "Tôi khai, tôi khai. Là Hoàng Tuyền phái chúng tôi tới."
"Cái gì?" Chúng tôi giật mình: "Hắn sai các ngươi giết ai?"
Gã liếc Trầm Lệ Quyên một cái: "Chủ nhân giao phó, giả vờ truy sát người phụ nữ này, chờ khi một người bịt mặt xuất hiện thì lập tức dốc toàn lực tiêu diệt hắn, giết được hắn chúng tôi sẽ được nhận một khoản kếch xù..."
Chưa đợi hắn nói hết câu, Tống Tinh Thần liền dùng tay chặt mạnh vào cổ hắn, gã liền hôn mê bất tỉnh.
Biểu hiện khiếp sợ xẹt qua mặt mỗi người chúng tôi, không ai có thể ngờ được người bọn chúng muốn giết là Đao Thần.
Tống Tinh Thần dường như ngộ ra gì đó: "Chẳng trách sau khi hắn xuất hiện, đám người kia cũng không tiếp tục tấn công nữa."
Tống Hạc Đình nói như chém đinh chặt sắt: "Tống Tinh Thần, Tống Khiết chúng ta đi cứu hắn!"
Tôi trợn hai mắt: "Cô cô, người không lầm chứ, hắn đã giết ông..."
Tống Hạc Đình giơ tay cắt đứt lời tôi: "Kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu, có thể coi đó là khoản nợ sau này đòi, tóm lại hắn không thể chết dưới tay thủ hạ của Giang Bắc Tàn Đao được!"
Dứt lời bà lao cửa, Tống Tinh Thần và Tống Khiết cũng chạy theo. Phía xa vang lên tiếng còi xe cảnh sát, tôi dặn dò Trầm Lệ Quyên đừng đi lại loạn, bảo Băng Tâm ở lại giao phó tình hình, sau đó cùng Tiểu Đào đuổi theo ba người.
Trong tiểu khu tối om, tôi trông thấy họ vọt nhanh qua tường, nhảy vào một con hẻm đối diện. Tôi với Tiểu Đào không học khinh công, đuổi theo rất khổ cực, nhưng vừa nghĩ tới sau bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng có thể giáp mặt tên hung thủ này, tôi không kìm được kích động, chạy như bay.
Đuổi theo dấu chân mấy người, ra ngoài ngoại ô, cảm giác phổi cũng sắp bị đốt cháy. Trên một mảnh đất trống có bốn bóng người đang thấp thoáng giao chiến với một đám mặc đồ đen. Hai bên không chút lưu tình, đao của Tống Tinh Thần nhuộm đỏ máu, đã có bốn năm người thành ma dưới tay hắn.
Tống Hạc Đình như một tông sư thái cực, song chưởng giống như ánh sao múa may, mười mấy tên cũng không thể sáp lại gần. Lúc tôi nhìn thấy người cuối cùng trong 4 người, huyết dịch toàn thân như đông đặc lại, người kia đeo mặt nạ, khoác áo choàng đen chính là kẻ tôi khổ sở truy tìm - Đao Thần! Có vẻ hắn đã bị thương, cánh tay thấm máu, vung một đôi đoản đao trong suốt miễn cưỡng chống đỡ một tên đang cầm kiếm Nhật.
Với thực lực của Tống Hạc Đình và Tinh Thần, rất nhanh đã hạ gục hết đám mặc đồ đen, lúc này một tia laser màu đỏ xuyên qua bầu trời đêm, chĩa thẳng vào ngực Đao Thần. Hắn đã mất máu quá nhiều, không thể né tránh.
"Nguy hiểm!"
Tiểu Đào hét lên một tiếng, hướng về phía tia laser xuất phát, bắn liền mấy phát. Có vẻ tay súng bắn tỉa núp trên một thân cây, nghe tiếng súng, tia laser lập tức lay động.
Tống Hạc Đình rút một thanh kiếm Nhật cắm trên ngực gã nằm dưới đất, ném thẳng về phía thân cây. Thanh kiếm như một đạo ánh sáng trắng vút tới, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm, một tên ôm súng sniper ngã xuống, mũi kiếm cắm sâu trong ngực.
Một tên bị thương lồm cồm bò dậy, nhân cơ hội đánh lén Tống Hạc Đình, định đồng quy vu tận. Tống Tinh Thần một đao bổ tới, tên kia lập tức ôm ngực, từ từ ngã xuống.
Toàn bộ nhóm áo đen đã bị diệt sạch!