Chương 538: Tên đồ tể giới nữ
Biết được tin này, chúng tôi về nghỉ ngơi trước, bởi phạm nhân cũng đang phải hồi phục. Cảnh sát mập phái mười mấy cảnh sát túc trực ở phòng bệnh, là sự đãi ngộ đặc biệt.
Sau khi về khách sạn, nghe tiếng khóc hu hu của Tống Khiết trong phòng, đi vào nhìn một cái, Tinh Thần đang an ủi con bé. Tôi lập tức hiểu ra, Tống Hạc Đình vẫn chưa quay về, Tinh Thần nói: "Đừng lo lắng, với thân thủ cô cô không dễ chết như vậy đâu."
Vừa nghe đến từ chết, Tống Khiết lại càng khóc to hơn, tôi nói với Tiểu Đào: "Có cần bảo cảnh sát mập hỗ trợ tìm không?"
Tiểu Đào cười khổ lắc đầu: "Người ta cũng theo chúng ta bận rộn cả đêm, anh có nhẫn tâm không?"
Tôi chỉ có thể tự mình an ủi, lúc đó không có thi thể của Tống Hạc Đình, bà nhất định còn sống, giờ tôi đã quá mệt mỏi, cơ thể không còn chút sức lực nào, vô lương tâm mà ngủ thiếp đi.
Chiều đến chúng tôi bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại, cảnh sát mập bảo chúng tôi đến nhà xác. Vừa nghe tin này, Tống Khiết liền bật khóc: "Nhất định là mẹ của em, nhất định là mẹ em rồi!"
Dọc đường đi Tống Khiết khóc như mưa. Tới nhà xác mới biết, thì ra cảnh sát mập đã tập trung hết thi thể ở hiện trường về đây, kiểm tra một lượt thì thấy tất cả đám côn đồ này trên tay đều có hình xăm bò cạp quấn dao găm.
Hình xăm này xa lạ với chúng tôi nhưng lại quen thuộc với bọn họ, Độc Hạt bang là một băng nhóm xã hội đen tiếng xấu lan xa, mấy lần bị tố cáo về tội buôn ma túy và cố ý giết người. Sau đó đám tàn tro của chúng lại bùng cháy, thì ra chỗ dựa sau lưng chính là Hoàng Tuyền.
Cảnh sát mập lo lắng: "Đây là một băng nhóm liều mạng, từ năm 98 tới giờ, mấy lần càn quét băng đảng, đã hơn 10 anh em cảnh sát bị giết, lần này đụng phải tổ ong, tôi e là bọn chúng sẽ có hành động lớn."
Giờ có gấp cũng chẳng tác dụng, tôi phất tay nói: "Thẩm vấn Đường Tử Tân trước đi!"
Cảnh sát mập thở dài: "Được."
Đường Tử Tân cắt cổ tay, truyền máu một ngày liền có thể xuất viện. Lúc tôi gặp hắn trong phòng thẩm vấn, hắn vẫn còn rất uể oải, tái nhợt.
Tôi và Tiểu Đào ngồi xuống đối diện hắn, tôi nói: "Đường Tử Tân, chúng ta lần thứ 3 gặp mặt, không ngờ lại trong hoàn cảnh này."
Đường Tử Tân cười lạnh: "Vui chứ? Hưng phấn chứ? Chộp được ta, chúc mừng hai người một bước lên mây, nhưng đừng quên ta chính là thành tựu của các ngươi, không có ta các ngươi chẳng là gì cả!"
Tôi không ngờ tên này lại tự cao tự đại như vậy, Tiểu Đào nói: "Ngươi có phải tự nghĩ mình quá quan trọng? Ngươi cho mình là ai, là Lưu Đức Hoa trong giới tội phạm chắc?"
"Cũng không phải không thể nói như vậy, ta luôn theo dõi sát sao vụ án này trên mạng, có người nói đây là 'Hồi ức kẻ sát nhân' phiên bản Trung Quốc, vụ án đó bên Hàn Quốc là chẳng thể phá, chúc mừng hai ngươi đã phá được vụ của ta. Thực ra đối với các ngươi mà nói, đây chỉ là phạm tội, là 11 án mạng, nhưng với ta, nó là một đoạn nhân sinh đầy hồi ức, giống như trong di ngôn ta đã nói, không oán không hối!" Đường Tử Tân nói.
Hoàng Tiểu Đào phẫn nộ đập bàn hét: "Đường Tử Tân, đừng làm ta ghê tởm, bất kể ngươi có tự mình thêu dệt thế nào, thì ngươi cũng chỉ là một hung thủ giết người, là một kẻ phá hoại trật tự xã hội. Năm đó ngươi chẳng qua gặp may, được một tổ chức đứng ra chống lưng, mới nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật."
Đường Tử Tân thay đổi vẻ mặt: "Ngươi nói bậy, chẳng có ai giúp ta, ta dựa vào năng lực chính mình mới trụ đến hôm nay!"
Giống như mọi lần, Tiểu Đào hỏi còn tôi dò nói láo, rõ ràng đầu mũi với gò má hắn đỏ lên, là đang bốc phét. Tôi bảo hắn khai rõ vụ án đi, Đường Tử Tân trầm mặc một chút rồi ung dung kể lại.
20 năm trước, hắn chỉ là một kẻ đi làm công ăn lương, ở cái thị trấn nhỏ không tiền đồ này, với số tiền lương ít ỏi, hi vọng duy nhất về tương lai đó là bạn gái đã yêu nhau 5 năm. Hắn đang cố gắng dành dụm để mua váy cưới cho cô ấy.
Nhưng hắn không ngờ tới, cô gái hắn yêu nhất lại phản bội mình. Đối phương viện lý do mẹ ốm nặng, cần thuốc thang, lừa gạt số tiền mà hắn dành dụm bấy lâu, rồi chạy trốn cùng gã đàn ông khác, chuyện này khiến hắn bị đả kích nặng nề.
"Cho nên ngươi muốn trả thù toàn bộ phụ nữ trên thế giới này." Tiểu Đào lạnh lùng nói.
Đường Tử Tân nhàn nhạt lắc đầu: "Ngươi nghĩ rằng ta là loại tội phạm đơn giản như vậy ư, ngươi sai hoàn toàn, ta đây là sửa chữa sai lầm cho thế giới này."
Hắn rút kinh nghiệm xương máu, phát hiện sự lừa dối như vậy xảy ra ở vô số người, tình yêu là một thứ rẻ rúng và đầy giả dối, nguyên nhân xâu xa là địa vị phụ nữ trong xã hội này quá cao, họ quá được coi trọng.
Hắn phải cho những phụ nữ vênh váo kia bị hắt một gái nước lạnh, vì vậy bắt đầu phạm tội liên tiếp. Từ lạ lẫm đến thuần thục, dần dần trở thành một phong cách đặc biệt, biến thành một truyền thuyết bất hủ trong giới tội phạm.
Nói tới đây, Đường Tử Tân như một đại sư đang diễn giảng, đưa tay ra: "Với tư cách là một người đàn ông trong lòng ta thưởng thức, ca ngợi vẻ đẹp của phái nữ, họ chính là tác phẩm nghệ thuật của tạo hóa. Nhưng tác phẩm nghệ thuật thì phải không có suy nghĩ, tác phẩm nghệ thuật thì nên im lặng."
"Đủ rồi!" Những lý thuyết bệnh hoạn này tôi nghe không lọt, vỗ bàn một cái, Tiểu Đào bên cạnh có vẻ rất ghê tởm, xoa xoa bả vai nhíu mày.
Tôi nói: "Bất kể ngươi có nâng mình lên thế nào, cũng không thể biện minh cho tâm hồn xấu xa của mình, ngươi đơn giản chỉ là đang trả thù phái nữ. Chỉ là ngươi có một bệnh hoang tưởng, mới biện minh cho tất cả hành vi của mình, mới biên tạo ra một lời giải thích lừa mình dối người."
Đường Tử Tân hung hăng trợn mắt: "Loại phàm phu tục tử như các ngươi làm sao hiểu được ta!"
Tôi cười lạnh: "Tại sao ta phải hiểu ngươi, trong mắt ta ngươi chỉ là loại cặn bã, đợi vào trong ngục giam, ở đó sẽ có một đám người đồng tình với ngươi, chung sống như đồng loại cùng người. Khai báo đàng hoàng cho ta!"
Đường Tử Tân trợn mắt nhìn tôi như muốn hộc máu, tôi phát hiện càng giao tiếp nhiều với phần tử tội phạm, tôi càng trở nên lãnh khốc vô tình. Con người luôn trong lúc vô tình biện minh cho hành vi của mình, tội phạm cũng không ngoại lệ, nhưng tôi muốn lột bỏ lớp vỏ của chúng, khiến nội tâm và cơ thể chúng không được yên ổn.
Tôi chất vấn: "Hoàng Tuyền tiếp xúc với ngươi từ bao giờ?"
Hắn liếc mắt: "Ta không biết ngươi đang nói gì."
"Hoàng Tuyền tiếp xúc với ngươi từ bao giờ?" Tôi gằn từng chữ.
Hắn lại tiếp tục giả vờ, tôi không khách khí phát động minh vương chi đồng, Đường Tử Tân hét toáng lên. Cân nhắc đến hắn vừa mới xuất viện, tôi chỉ ban cho hắn 4s hành hạ.
Áo bệnh nhân của Đường Tử Tân ướt sũng mồ hôi, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi. Tôi nói: "Đừng bắt ta phải lặp lại vấn đề lần nữa, quên nói cho ngươi biết, chúng ta là tổ đặc án trực tiếp trực thuộc bộ công an, trong tình huống cần thiết có thể tra tấn thậm chí giết chết nghi phạm cũng không bị truy cứu trách nhiệm."
Quả thật trong quyền hạn của tổ đặc án có một quyền như vậy, chỉ có điều phải có điều kiện tiên quyết, tôi là hù dọa hắn mà nói vậy.
Đường Tử Tân không cam lòng, run rẩy. Rốt cuộc hắn cũng buông bỏ phòng tuyến chống cự: "Là lúc xảy ra vụ án thứ sáu, khi đó chuyên gia ở Nam Giang để mắt tới ta, ta rất sợ, đúng lúc này thì có người nói có thể giúp ta!"