Chương 539: Thiến sinh học
Lúc đó ông tôi đã thu hẹp phạm vi nghi phạm xuống còn 5 người, hắn vô cùng sợ hãi, thậm chí còn tích sẵn xăng, chờ cảnh sát đến cửa sẽ đồng quy vu tận.
Lúc này, một kẻ tự xưng là Hoàng Tuyền tìm đến hắn, nói có thể giúp hắn tẩy trắng tất cả tội danh, điều kiện là hắn phải tuân theo sự sắp xếp của chúng. Đường Tử Tân đã cùng đường, liền đáp ứng.
Hoàng Tuyền cũng không ra mặt, mà thông qua hai người đại diện hành động. Thủ pháp tẩy trắng của chúng vô cùng cao siêu, một mặt tiêu hủy chứng cớ, mặt khác tạo ra một con dê thế mạng, đó chính là Mã Tam Hữu.
Mã Tam Hữu vì cần một số tiền lớn để chữa bệnh cho mẹ mà chấp thuận, ban đầu anh ta nghĩ là chỉ ngồi tù thay người khác, đám thủ hạ của Hoàng Tuyền ba hoa bốc phét lừa anh ta rằng chỉ ngồi tù 3 năm là đủ.
Nhưng sau khi lên con thuyền của giặc, Mã Tam Hữu đã không còn đường lui. Với việc ngụy tạo chứng cứ quan trọng, cảnh sát và người xung quanh đều coi anh ta là hung thủ, hơn nữa càng nhìn càng giống, rất nhiều lời đồn đại lan truyền nhanh chóng trong thị trấn.
Đường Tử Tân cho là lần này có thể vô tư rồi thì người đại diện yêu cầu hắn làm một thỏa thuận, thả một cô gái trong tay ra. Cô gái kia vốn nằm ngoài kế hoạch của Đường Tử Tân, giết cũng không giết được, chỉ có thể nhốt, giờ thả ra không thành vấn đề.
Trở về, Đường Tử Tân hết sức cao hứng nói với hai người đại diện: "Hai vị đại ca, Đường Tử Tân tôi có tài đức gì mà được các vị trợ giúp? Các vị giúp tôi thoát tội, thật đối với tôi mà nói là ân tái tạo, không biết nói gì, sau này các vị bảo tôi làm gì cũng được."
Một tên đại diện nói: "Thật sao? Từ nay không đụng tới nữ giới nữa, ngươi làm được không?"
Đường Tử Tân kinh ngạc, hắn không thể cả đời không đụng tới phụ nữ, hắn cam đoan rằng sau này sẽ không gây án nữa. Ai ngờ lúc này người kia đột nhiên giơ tay hất một nắm bột, hắn lập tức mất đi ý thức.
Khi tỉnh dậy, Đường Tử Tân phát hiện mình nằm trên một bàn mổ, mấy bác sĩ đeo mặt nạ lạnh lùng nhìn hắn, trên người hắn phủ một tấm vải, chỉ có thứ 'đồ chơi' kia lộ ra ngoài, đang chảy máu đầm đìa.
Đường Tử Tân bị dọa sợ đến thét chói tai, nhưng cơ thể không thể cử động. Thì ra bọn chúng đã thiến sinh học cho hắn, cắt đứt ống dẫn tinh, loại bỏ thể xốp, mặc dù nhìn bên ngoài vẫn như của người bình thường, nhưng hắn đã vĩnh viễn không thể sử dụng nó nữa.
Hắn đã trở thành một thái giám!
Đây cũng là một phần của giao kèo, ông tôi thì dừng lại việc điều tra, còn Hoàng Tuyền khiến tên này vĩnh viễn không thể gây án.
Chuyện này mang đến nỗi sỉ nhục to lớn cho Đường Tử Tân, theo thời gian trôi qua, nội tâm hắn cũng dần dần nguội lạnh. Không còn bị kích thích bởi nội tiết tố nam, hắn đã có thể chuyên tâm vào công việc, trở thành một bác sĩ tâm lý, sống một cuộc sống yên bình.
Nhưng trong tâm khảm hắn vẫn có một sự xao động không nói thành lời, đọc những lời bình luận trên mạng về vụ án của mình năm xưa, hắn vừa thấy tự hào, lại vừa thấy hưng phấn.
Thoáng cái đã 20 năm trôi qua rồi, trong thị trấn đột nhiên xuất hiện vụ án có thủ pháp tương tự như của hắn, không nghi ngờ chút nào, đây chính là có người đang bắt chước một cách vụng về, hơn nữa buồn cười là hung thủ kia chỉ chưa đến 3 ngày đã sa lưới.
Đây là một sự khiêu khích đồng thời sỉ nhục lòng tự ái của hắn, 20 năm rồi, có lẽ Hoàng Tuyền sẽ không quản hắn nữa, hắn lên kế hoạch cho sự trở lại long trọng, tuyên cáo với thế nhân, cho nên chuẩn bị đủ công cụ gây án.
Đêm hôm đó hắn quay lại con phố mình đã từng ở làm mấy chuyện thì đột nhiên bắt gặp một cô gái đang đi trên đường, một cảm giác hưng phấn đã lâu lại nổi lên trong lòng hắn.
Đường Tử Tân lấy mê hồn hương trong cây gậy ra, tới bắt chuyện cùng cô gái, sau đó dụ cô ta vào trong sân trường, thấy bốn phía không có ai, hắn biết là ông trời cho mình cơ hội, liền dùng dây siết cổ cô gái.
Khoái cảm ngự trị giống như ma túy chạy khắp toàn thân hắn, sự vui sướng tuyệt vời không thể hình dung. Sau khí giết chết cô gái, hắn như được trẻ lại, không kìm chế nổi mà hôn hít, cắn xé cơ thể mịn màng của nạn nhân, sau đó cẩn thận cắt bỏ toàn bộ vùng da thịt tiếp xúc giống như trước.
Ngoài những việc đó, hắn còn phải chiếm đoạt cô gái, nếu không sẽ không hoàn hảo, vì vậy hắn dùng cây gậy đã chuẩn bị từ trước, bọc bao cao su và dầu bôi trơn để hành sự.
Về đến nhà, Đường Tử Tân ngủ một giấc ngon lành. Ngày hôm sau chúng tôi tới hiện trường điều tra, hắn cũng trà trộn trong đám đông để xem, thấy cảnh sát vẫn ngu xuẩn như đám 20 năm trước, lòng tự tin của hắn càng bành trướng hơn.
Lập tức hắn nghĩ đến mục tiêu thứ hai, trong những bệnh nhân của mình có một người đàn ông tên là Vương Vật Hỉ, bề ngoài là một cán bộ đĩnh đạc, nhưng lại có sở thích BDSM, khổ não mới nhờ vả hắn.
Trong lúc nói chuyện, Vương Vật Hỉ có để lộ ra chủ nhật này họ sẽ chơi đùa ở một khách sạn, Đường Tử Tân đã sao chép số điện thoại của bạn gái anh ta. Hôm đó hắn lừa Vương Vật Hỉ ra ngoài, sau đó dùng số điện thoại giả mạo lừa cô gái kia lên tầng thượng.
Tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, lần này Đường Tử Tân nhét vào miệng thi thể một đóa hoa hồng, để tri ân bức ảnh mình thích nhất.
Vương Vật Hỉ là một người rất nhát gan, phát hiện bạn tình của mình chết, anh ta sợ rước họa vào thân, liền tìm đến Đường Tử Tân đầu tiên, vốn dĩ Đường Tử Tân không định giết anh ta, vì anh ta thực ra chẳng biết gì.
Nhưng khi đang ngồi trong phòng tư vấn thì cảnh sát lại gọi vào máy Vương Vật Hỉ, Đường Tử Tân cuống quá liền dùng cái gạt tàn đập chết anh ta, sau đó nhân lúc trời tối ném xác ra sông.
Sau đó Đường Tử Tân rất sợ hãi, hắn biết mình nhất định sẽ bị lộ chân tướng, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định vu oan cho Mã Xảo Quân.
Nhưng lời nói dối chỉ là vừa tô vừa đen, vu oan có thể lừa được một đám người chứ không thể lừa gạt được toàn bộ, sau lần tôi gặp hắn tối hôm đó, nội tâm của hắn đã hoảng loạn, cuối cùng đi đến quyết định tự sát.
Nói xong, Đường Tử Tân ngẩng đầu lên, mặt hắn mồ hôi lẫn nước mắt, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta mơ hồ có một linh cảm sẽ rơi vào tay ngươi. Nhưng bản thân không thể khống chế được xung động của chính mình, loại xung động này còn mạnh hơn so với ma túy."
Tôi khoanh tay nói: "Giờ ngươi có nói gì thì cũng đã muộn! Có câu tự gây tội thì tự gánh, đây là ngươi đang gánh tội của chính mình mà thôi."
"Cuối cùng, xin thỏa mãn một yêu cầu nhỏ, ta muốn biết mình bại dưới tay ai?" Đường Tử Tân nói.
Tôi cười nhạt: "Ta họ Tống, vị chuyên gia năm xưa suýt bắt được ngươi cũng họ Tống, ngươi hiểu chứ?"
Đường Tử Tân trợn tròn mắt, giơ hai tay lên cao, cười như điên dại: "Ý trời! Đúng là thiên ý khó cưỡng!"
Tôi không muốn nhìn thấy bản mặt hắn nữa, phất tay ra hiệu, lập tức có hai cảnh sát đi vào áp giải hắn đi.
Rời khỏi phòng thẩm vấn, một đám người đứng ngoài trong đó có cảnh sát mập, mọi người nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, cảnh sát mập cung kính nói: "Tống cố vấn, là chúng tôi đã sai, cuộc thẩm vấn này hoàn toàn thuyết phục!"
Tôi lắc đầu cười: "Không sao, ai mà chẳng có lúc sai lầm."
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng tôi vẫn đang nghĩ về ông nội, thầm nói, ông ơi, ông trong sạch, ông chết là do tổ chức hãm hại, người trên trời linh thiêng, có thể an nghỉ được rồi!