Chương 546: Tổ can thiệp tự sát
Tôi chuyển tiếp video cho Lão Yêu, bảo hắn tra thông tin về người đăng. Sau đó Nhâm cảnh quan gọi điện tới, nói vừa mới làm xong tiểu phẫu, trong thực quản nạn nhân thứ hai cũng phát hiện nước xà bông, chứng tỏ đã bị gây ói.
Tôi ok một tiếng, nói ngắn gọn tình hình bên này cho anh ta, Nhâm cảnh quan nghe xong rất kinh ngạc: "Câu lạc bộ tự sát? Còn có loại tổ chức này sao? Nếu lấy được danh sách thành viên thì tốt."
Tôi nói: "Đúng vậy, đáng tiếc là tính bảo mật quá cao."
"Tống cố vấn, tổ chức có tính bảo mật cao như vậy, người muốn chết phải làm cách nào gia nhập?"
Những lời này chợt nhắc nhở tôi. Đúng vậy, bất luận câu lạc bộ tự sát có bảo mật thế nào đi nữa, cũng phải tiếp nhận thành viên mới. Tôi nói: "Danh sách thành viên và nguồn gốc video chúng tôi sẽ kiểm tra, các anh cứ tiếp tục điều tra về hai nạn nhân kia đi."
"Được, rất cảm ơn cậu!" Nhâm cảnh quan đáp.
Tôi và Tiểu Đào thảo luận một chút, nếu như nói có người muốn tự sát, hắn nhất định sẽ lên internet tìm kiếm thông tin về vấn đề này. Mặc dù công việc phải làm có liên quan đến internet, nhưng nó không mang tính kỹ thuật cao, nên tôi quyết định tự mình làm.
Tôi với Tiểu Đào ra một quán cà phê internet, quán này không tệ, sau khi chọn chỗ ngồi, Tiểu Đào gọi một đống đồ ăn thức uống, quà vặt. Tôi cười khổ: "Hoàng tiểu thư, đây là cách mà em làm việc sao?"
"Ăn sẽ làm việc tốt hơn. Nào, há mồm ra."
Tôi ăn miếng pudding mà nàng bón, cười một tiếng. Hai chúng tôi search đủ các từ khóa 'tôi muốn tự sát', 'muốn tự sát thì đi đâu', 'tự sát bằng cách nào', hoàn toàn chẳng đạt được mục đích, còn được không ít bạn trên mạng nhiệt tình trợ giúp, hỏi han có gì không hài lòng về cuộc sống, rồi khuyên can các thứ các thứ, làm tôi dở khóc dở cười.
Đột nhiên weibo của tôi nhận được một tin nhắn: "Xin chào, chúng tôi là đội can thiệp tự sát của tỉnh, hy vọng có thể giúp cậu, mặc dù thế giới này không hoàn hảo, nhưng chúng tôi có thể chữa lành chúng ta..."
Hoàng Tiểu Đào ghé đầu sang nhìn, cười ha hả: "Người ta nghĩ anh muốn tự sát thật kìa!"
Tôi đột nhiên phản ứng kịp, nói: "Chờ đã, sao chúng ta không hỏi chuyên gia nhỉ."
Đã có tiểu tổ can thiệp như vậy tồn tại, bọn họ nhất định có thể cung cấp thông tin liên quan tới CLB tự sát. Tôi liền nói cho đối phương biết thân phận thật của mình, nói muốn tìm hiểu rõ một chút sự tình, hy vọng có thể gặp mặt. Đối phương nhắn cho tôi một địa chỉ và số điện thoại.
Chúng tôi lập tức lên đường, nửa tiếng sau đến trụ sở của tổ can thiệp tự sát Nam Giang. Vị trí trụ sở ở một tòa nhà trắng đen đan xen, trang trí rất giản dị, bước vào cửa kính, tôi thấy trên tường treo một tấm giấy chứng nhận do tổ chức y tế thế giới cấp.
Một người phụ nữ họ Trương tiếp đón chúng tôi, nói: "Xin chào, chắc hai người là Hoàng cảnh quan và Tống cố vấn, tôi dẫn hai người đi thăm quan một chút."
Chúng tôi đi theo chị Trương, có một căn phòng lớn bày rất nhiều máy vi tính, các nhân viên đang làm công việc sàng lọc tin tức trên internet.
Chị Trương nói: "Chúng tôi tìm kiếm hàng trăm triệu lượt mỗi ngày, thu thập các từ khóa như 'tự sát' trên weibo, space và moments để tìm nhũng thanh niên trẻ cần giúp đỡ."
Tôi gật đầu, chẳng trách vừa rồi họ tìm ra tôi. Tiểu Đào hỏi: "Sau khi tìm được thì sao?"
Chị Trương giải thích: "Chúng tôi sẽ để tư vấn viên trợ giúp họ, lắng nghe khổ tâm của họ, đưa ra cho họ lời khuyên, giúp họ lấy lại niềm tin vào cuộc sống. Trên thực tế, từ lúc thành lập tới nay, chúng tôi đã cứu được hơn 10 ngàn thanh niên có ý định tự sát. Mời hai người theo tôi."
Chúng tôi sang một phòng khác, phòng được chia thành rất nhiều ô đơn nhỏ, có vài nhân viên đang ở trong các ô đó nghe điện thoại. Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, chỉ cách một tấm kính mà tôi hoàn toàn không nghe được bên trong đang nói gì.
Chị Trương nói: "Đây là những tư vấn viên của chúng tôi, phần lớn là chúng tôi khuyên bảo người tự sát qua điện thoại."
Tôi cảm khái nói: "Cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ! Công việc này thật là có ý nghĩa, rất cảm tạ mọi người!"
Tiểu Đào hỏi: "Thế cơ cấu, là tính chất từ thiện?"
"Hoàn toàn là từ thiện, nhân viên ở đây phần lớn đều đã trải qua nỗi đau mất người thân, ví dụ như tôi đây, chồng tôi mấy năm trước vì làm ăn thua lỗ mà treo cổ tự sát, một thời gian rất lâu tôi không thể bước ra khỏi bóng tối, thậm chí còn nghĩ đến việc dẫm lên vết xe đổ, tổ chức này là nơi cho tôi cuộc sống thứ hai." Vừa nói chị Trương vừa ngân ngấn nước mắt.
Nhìn những người ở đây gắn bó với người tự sát, tôi đột nhiên có một ý tưởng, liệu có khi nào hung thủ cũng từng ở đây không?
"Chị nhìn người tự sát bằng con mắt nào? Theo chị thì họ là yếu đuối trốn tránh, là người ích kỷ sao?" Tôi vừa hỏi vừa vô tình phát động động u chi đồng.
Chị Trương trả lời: "Không, có lửa mới có khói, lúc một người muốn buông bỏ sinh mệnh, là nội tâm đã quá nhiều gánh nặng, tôi nghĩ họ rất đáng thương."
Chị ta nói những lời này đều xuất phát từ đáy lòng, tôi lặng lẽ thu hồi động u chi đồng.
Tiếp theo chúng tôi đến một căn phòng làm việc gọn gàng ngăn nắp, Tiểu Đào nói: "Làm phiền chị cho chúng tôi biết thông tin về CLB tự sát."
"Được!"
Chị Trương lục trong máy tính một file tài liệu, đây là lúc CLB thành lập 10 năm trước. Nói đến nó, không thể không nhắc đến nhà thơ dân gian kiêm tác giả Dư Âm.
Do năm xưa gặp bất hạnh nên Dư Âm mắc chứng trầm cảm nặng, đồng thời cũng có tài năng hơn người nên được giới trẻ vô cùng yêu thích. Vào sinh nhật lần thứ 25 của mình, bất ngờ Dư Âm nói trên weibo: "Tôi bị trầm cảm, nên quyết định đi chết, không có nguyên nhân đặc biệt gì, mọi người đừng quan tâm." Sau đó xảy ra chuyện tác giả Dư Âm uống thuốc độc tự sát, gây xôn xao.
Có lẽ thật ứng với cái tên Dư Âm, sức ảnh hưởng của anh ta thực sự đến sau khi đã qua đời. Không ít thanh thiếu niên vào weibo của anh ta, viết bài tưởng nhớ, hoặc là giãi bày phiền não của chính mình, weibo của Dư Âm trở thành một cái hốc để trốn tránh thực tế.
Một ngày 10 năm trước, có người đăng vào weibo của Dư Âm là muốn tự sát, không ngờ lại gặp một người khác 'cùng chung chí hướng', hai người quyết định thành lập một CLB hỗ trợ tự sát, rất nhanh đã có 4 thành viên, dùng cách rút thăm để quyết định ai sống sót giải quyết hậu quả, rồi tổ chức lần tự sát tập thể tiếp theo.
Thật không ngờ cái CLB bí mật này đã tồn tại những 10 năm, trong thời gian này các thanh niên trẻ trên cả nước gia nhập để tự kết liễu mạng sống đến hơn trăm người, thật là một việc làm người ta vô cùng đau đớn.
Nói tới đây, chị Trương xúc cảnh sinh tình, gạt hai giọt nước mắt. Tôi nghĩ tới dòng chữ trên sách của Kiệt Thạch là của Dư Âm viết, thì ra cậu ta là Fan của Dư Âm, hỏi: "Chị có danh sách những người tự sát không?"
"Có!" Chị trả lời rất dứt khoát khiến chúng tôi kinh ngạc. Chị Trương giải thích, đối với những người tự sát, weibo và các bài viết của Dư Âm như là một nơi để hành hương, cho nên họ đã viết một phần mềm, cứ cách 1 tiếng lại sàng lọc những từ mấu chốt một lần trong đó.
Trên thực tế, nhóm người tự tử này đều để lại bình luận bên dưới trước khi tự sát, tổ can thiệp cũng đã gửi tin nhắn cho họ, nhưng bị phớt lờ.
Dù sao những người tự sát cũng chỉ là chán ghét thế giới, họ không phải bệnh nhân tâm thần hay tội phạm, không thể dùng cách cưỡng chế để ngăn họ được. Phần lớn thời điểm, tổ can thiệp chỉ có thể trơ mắt nhìn bi kịch xảy ra mà vô phương ngăn cản.
Nói tới đây, chị Trương thao tác trên máy tính, in ra một tờ danh sách, sáu người tự sát lần lượt có tên: Lý Kiệt Thạch, Trâu Dũng, Kim Hâm, Mễ Diệp, Vi Mộc Mộc và Từ Dục.