Chương 547: Há miệng chờ sung
Tôi vui mừng nói: "Cảm ơn chị Trương, chị đã giúp chúng tôi một đại ân."
"Không có gì!" Chị Trương đưa tay lùa tóc mai, đột nhiên tôi để ý thấy thần sắc chị ta có vẻ bối rối, tâm lý hơi hồi hộp, chẳng lẽ chị ta có chuyện gì giấu diếm?
Tôi dò xét: "À phải, trong 6 nạn nhân này, chị có quen ai không?"
"Không, làm sao có thể!" Chị Trương cười cười, vẻ mặt càng thêm mất tự tin.
Tiểu Đào cũng phát hiện điển bất thường, chuyển ánh mắt cho tôi, ra hiệu không nên tùy tiện hỏi. Nàng đứng dậy cáo từ, đi ra tới cửa thì đột nhiên vịn lấy khung cửa, ôm bụng nói: "Chết, hình như em 'đến ngày' rồi, mà không mang băng vệ sinh."
Diễn xuất của nàng quá tự nhiên, nháy mắt đến cả tôi cũng bối rối, chị Trương nói: "Ở đây tôi có phòng một ít, cô dùng tạm đi."
Tiểu Đào khom người nói: "Làm phiền chị dẫn tôi đến toilet được không?"
"Được được."
Chị Trương đáp rồi cũng Tiểu Đào rời đi, tôi thật bội phục sự nhanh trí của nàng, dĩ nhiên không để phụ lòng, nhân dịp không có ai, tôi mở ngăn kéo ra lục soát.
Mở ngăn cuối cùng ra, tôi nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của chị Trương cùng một người đàn ông và một đứa bé, cả hai động tác thân mật, hẳn là quan hệ cha mẹ con cái.
Lúc này trong hành lang vang lên tiếng bước chân, tôi vội vàng đóng ngăn kéo lại.
Sau khi rời khỏi trụ sở, Tiểu Đào hỏi: "Có tìm được manh nối gì không?"
"Không có." Tôi lắc đầu.
Xem ra việc chị Trương nói dối không liên quan đến vụ án, nói gì thì nói, chị ấy không phù hợp với hình ảnh hung thủ trong lòng tôi.
Chúng tôi gửi danh sách câu lạc bộ tự sát cho Nhâm cảnh quan, anh ta rất nhanh đã tra được, nạn nhân bị điện giật chết là Trâu Dũng, nói cách khác, con của cặp vợ chồng kia còn sống, nhưng ngày mai liệu người sẽ chết ở công viên Tụ Bảo Sơn có phải là anh ta không đây.
Sắc trời đã tối, chúng tôi ai về nhà nấy, hôm nay Đại Lý cũng xem được video kia trên mạng, hớn hở hỏi tôi: "Có phải là thật không?"
Tôi vốn muốn giữ bí mật, hắn nói: "Bảo mật làm gì, bây giờ cả thế giới đều biết. Phải nói những kẻ tự sát này rất là ích kỷ, nếu như qua chuyện này có thể cảnh tỉnh những người còn lại cũng là công đức vô lượng."
Nếu như là lúc trước có thể tôi sẽ lập tức phản bác hắn, nhưng giờ tôi lại có chút mê man, có lẽ vụ án Lương Xuyên đã ảnh hưởng quá lớn đến tôi. Năm xưa ông nội vì bảo bệ người vô tội mà giao dịch với hung thủ, còn tôi vì đối đầu với Giang Bắc Tàn Đao mà lựa chọn liên thủ với kẻ giết ông mình. Ranh giới chính tà đôi khi rất mơ hồ như vậy, ngay cả tôi cũng có chút không biết nói cái nào là chính cái nào là tà.
Lần này động cơ giết người của hung thủ rất rõ ràng, chính là muốn ngăn cản tự sát, cho dù hắn không nhúng tay vào, thì đám nạn nhân này cũng tự giết chính mình. Nếu đúng như lời Vương Đại Lý nói, vụ án lần này có thể cảnh tỉnh một nhóm đông người tự sát, vậy thì tên hung thủ này là chính hay tà đây?
Thấy tôi không nói gì, Vương Đại Lý xua xua tay trước mặt tôi, nói: "Dương tử, hôm nay ngươi khang khác thì phải, bình thường đã lập tức phản bác ta chứ? Dùng bạo lực để trấn áp bạo lực thì không thể là chính nghĩa đích thực, sao lần này ngươi không nói như vậy?"
Tôi không muốn hắn biết lòng mình đang mê man, cười nói: "Ta chỉ là lười phản bác ngươi thôi!" Sau đó lạnh lùng: "Vương Đại Lý, sau 10h tối hôm qua, ngươi có chứng cứ ngoại phạm không?"
"Á à được lắm, còn nghi ngờ cả ta." Vương Đại Lý làm động tác im miệng: "Ta không nói nữa."
Hôm đó tôi ngủ chẳng ngon giấc, 6h sáng hôm sau đã dậy, bắt xe bus đến công viên Tụ Bảo Sơn.
Vốn tôi cho rằng hôm nay công viên sẽ bị phong tỏa, nhưng lúc đến lại nhận ra rất nhiều người già đang tập thể dục, không khác với thường ngày là bao. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy vài người đi đi lại lại với ánh mắt lấm lét, lập tức hiểu ra đó là cảnh sát mặt thường phục.
Lúc này, có người đụng phải tôi, người này có một mùi hương rất quen, quay đầu nhìn lại, là một mỹ nữ dáng đẹp eo thon, mặc quần short gợi cảm, áo T-shirt bó, giày thể thao trắng, đầu đội mũ lưỡi trai, tóc cột đuôi ngựa, đeo tai nghe, chạy bộ.
Mặc dù thay hình đổi dạng như vậy, nhưng nhìn từ sau lưng tôi vẫn nhận ra, đây chẳng phải là Tiểu Đào sao?
Tôi liền chạy theo, cười bắt chuyện: "Người đẹp, ngày nào cô cũng tới đây chạy bộ à?"
Tiểu Đào gỡ một bên tai nghe, gật đầu: "Đúng thế, soái ca, cùng chạy với tôi nhé."
"Không được, tôi đang đợi bạn gái."
"Bạn gái anh? Có xinh bằng tôi không?"
"Ừ, kém hơn nhiều, hay là cô làm bạn gái tôi đi."
Tiểu Đào bật cười khúc khích, tôi đổi giọng nghiêm túc: "Sao lần hành động này không cho anh biết?"
Tiểu Đào giải thích: "Cần gì thông báo cho anh, anh không có cảnh phục, đi đâu chẳng là thường phục. Hơn nữa đây là chủ ý của 'cái tẩu thuốc' kia, nhưng cảnh sát mặc thường phục này đều là cấp dưới của anh ấy, em chỉ tới giúp trợ uy. Bọn họ quyết định, thay vì đóng cửa công viên thì chẳng thà dục cầm cố túng."
"Dục cầm cố túng..." tôi lẩm bẩm: "Nhưng anh nghĩ hung thủ cũng sẽ nghĩ đến điều này."
"Dù nói thế nhưng em vẫn hiếu kỳ, muốn xem ở nơi thiên la địa võng này, hung thủ phạm tội cách nào để không lưu lại dấu vết." Tiểu Đào nói.
Trong lòng tôi cũng hiếu kỳ giống như nàng. Tiểu Đào chạy một vòng, chống chân thở dốc nói: "Già rồi già rồi, chạy một vòng đã không thở nổi, sớm biết vậy em đã chọn vai nào dễ hơn."
Tôi cũng lau mồ hôi, nói: "Một vòng cũng phải đến 2km, nghỉ lát đi, anh mời em ăn sáng."
Tiểu Đào cố tỏ ra thẹn thùng: "Nhưng là...người ta đâu có quen biết anh."
Tôi bật cười: "Em là một diễn viên bẩm sinh, một khi diễn liền nghiện đúng không?"
Ăn sáng xong, chúng tôi quay lại, nhìn thấy đám đông hiếu kỳ trong công viên, Tiểu Đào ngạc nhiên nói: "Có chuyện gì vậy?"
Đây đương nhiên là những người dân đã xem video, tới đây để chứng kiến vụ giết người. Mặc dù chúng tôi cũng tính đến chuyện có thị dân tới, có điều hôm nay không phải ngày nghỉ nên nghĩ rằng sẽ không có nhiều người, chúng tôi đã đánh giá thấp độ 'nhiệt tình' của người dân.
Người quả thực rất đông, giờ mới hơn 7h, đến 9h nơi này sẽ thành nhộn nhịp, tới lúc đó dù có nhìn thấy hung thủ cũng không đuổi theo được.
Nhâm cảnh quan cũng rất lo lắng việc này, gọi điện cho Tiểu Đào bàn bạc. Tiểu Đào quyết định điều cấp dưới đến giải tán, cục diện này phải có cảnh sát can thiệp, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì sẽ rất phiền toái.
Tiểu Đào gọi điện về thị cục, bảo cấp dưới lập tức đến ngay, còn căn dặn không được mặc quần áo hình sự, mà phải mặc đồ cảnh sát giao thông hoặc đồng phục an ninh.
Một lát sau, nhóm cảnh sát tới, dùng toàn lực duy trì trật tự, bảo mọi người không tụ tập đám đông. Sau khi giải tán được đám người, con đường đã không còn chật chội, nhưng trung bình cứ 1m2 thì có 3 người, đi tới đi lui cứ như đang trẩy hội xuân vậy. Tôi thầm nghĩ sao không ai bán hàng rong tới đây, khẳng định là kiếm bộn tiền, nào ngờ chẳng cần mong chờ, sau 8h những hàng rong gần đó đánh hơi thấy mối làm ăn, lục tục kéo đến, không khi còn náo nhiệt hơn đêm trung thu.
Tôi lúng túng nói: "Đây chắc cũng nằm trong dự liệu của hung thủ."
Bỗng nhiên Tiểu Đào hỏi một câu: "Vậy theo anh nghĩ, hung thủ có trong những người này không?"