Âm Phủ Thần Thám

Chương 548: Chết cháy trên xe

Chương 548: Chết cháy trên xe


Đối với câu hỏi này của Tiểu Đào, tôi chỉ có thể nói: "Cũng không chừng."
Chúng tôi đi lên một ngọn đồi nhân tạo nhỏ, nơi tôi đã từng chôn một cái xác, nhưng Tiểu Đào không biết chuyện này. Mắt thấy sắp đến 9h, đám người vây xem đang rất háo hức chờ đợi, cứ nhìn đông nhìn tây, cảnh sát mặc thường phục liên tục xác nhận các điểm an toàn qua bộ đàm.
Tâm lý tôi như đang đánh trống, cứ nhìn chằn chằm điện thoại, 9h1p chưa có gì xảy ra, đám người bắt đầu thất vọng.
"Là giả, chúng ta bị lừa rồi!"
"Vậy là sao, chuyện này sao có thể, anh xem, cảnh sát cũng chẳng thấy ra mặt."
"Thật uổng phí thời gian!"
Đột nhiên đúng lúc này có tiếng rơi xuống nước, tôi nhìn ra hồ nhân tạo cách đó không xa, hình như có người vừa rơi xuống. Nhưng người rơi xuống hồ lại bốc khói trắng mù mịt, hơn nữa trên người có ngọn lửa màu xanh, một mảng nước xung quanh cứ như sôi ùng ục nổi bọt. Người đó tứ chi bốc cháy, giãy dụa dưới hồ nước, kêu là thảm thiết, cảnh này thật khiến người ta khó tin, tất cả đều sợ ngây người, nhưng chẳng ai dám ra cứu.
"Xảy ra chuyện!" Tiểu Đào hét lên. Nàng lấy thẻ cảnh sát ra, gạt đám người, vội vã đến gần. Tôi theo sau nàng, những cảnh sát khác cũng bắt đầu vây lại. Vất vả lắm chúng tôi mới chen được đến bờ hồ, tôi ngửi thấy mùi khét da thịt cháy, người trong nước vẫn bốc lửa ngùn ngụt, ngọn lửa đã biến thành màu đỏ sẫm, anh ta lơ lửng giữa mặt nước không động đậy, có lẽ đã bị đốt chết rồi.
Nhất thời đám người sôi sục, rối rít vọt tới bên này, không ít người giơ điện thoại với máy ảnh lên chụp, suýt còn đẩy cả cảnh sát xuống hồ.
Tôi với Tiểu Đào ra sức hô to, bảo bọn họ lùi về phía sau, nhưng người phía sau cứ đùn người phía trước, đám người giống như đá lở mà dâng lên, trong lòng tôi khủng hoảng, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ bị đẩy xuống hồ, hoặc bị dẫm đạp chết.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Ba tiếng súng vang lên, lúc này đám người mới dừng lại, chỉ thấy Nhâm cảnh quan cầm súng hô lớn: "Các vị thị dân, chúng tôi là cảnh sát hình sự, xin đừng chen lấn về phía trước nữa!"
Tiểu Đào thở dài: "Đám đông mất không chế thật là đáng sợ, không biết đây có phải một phần trong kế hoạch của hung thủ không."
Dưới sự hiệp lực của cảnh sát, cuối cùng cũng giải tán được đám đông, còn chưa bắt đầu điều tra mà cảnh sát đã sứt đầu mẻ trán rồi. Tôi nhìn ra giữa hồ, thi thể vẫn trôi trong nước, nửa thân trên đã cháy thành than, miệng há hốc, con ngươi lồi ra khiến người ta sợ hãi.
Tiểu Đào hỏi: "Rốt cuộc đây là làm sao? Bị chết cháy trong nước."
Tôi giải thích: "Lúc mới đầu, màu sắc ngọn lửa giống như natri kim loại, natri và nước sẽ phản ứng dữ dội khi gặp nhau, tỏa ra nhiệt độ cực lớn, hơn nữa loại lửa này không thể dập bằng nước, càng tưới nước càng cháy to."
Tiểu Đào lắc đầu: "Ai cũng thông minh như vậy, làm người thường chẳng tốt sao?"
Làm cách nào để vớt thi thể lên là một chuyện khó khăn, trên người nạn nhân hẳn dính một lượng lớn natri, khả năng còn có một phần chưa phản ứng, nếu động chạm thi thể sẽ có thể bùng cháy lần nữa, khiến cảnh sát bị thương.
Nhâm cảnh quan tìm một chiếc thuyền, định phái người chèo ra vớt, tôi ngăn lại: "Chờ đã!"
Tôi chạy nhanh ra siêu thị bên ngoài mua một chai dầu ô liu, đưa cho nhân viên, bảo anh ta đổ lên cái xác, cho nước tách ra rồi mới dùng tay vớt. Nhâm cảnh quan thốt lên: "Sao cậu lại nảy ra được chủ ý này."
Tiểu Đào vênh mặt: "Anh ấy biết nhiều trò lắm, anh còn chưa được lĩnh giáo đâu."
Tôi ngượng ngùng cười cười, dùng một chiêu này có thể vớt cái xác lên mà không gặp nguy hiểm. Thi thể này phải nói sao nhỉ, nếu vứt ở địa phương khác, có lẽ phải suy nghĩ lâu tôi mới đoán được nạn nhân bị hại bằng cách nào.
Nửa thân dưới thi thể nguyên vẹn, từ thắt lưng trở lên bị đốt cháy thành than, trên cơ thể còn sót lại mấy thớ thịt cháy, không còn bao nhiêu mỡ. Trông nó gầy gò và thô râp, hai cánh tay bó chặt như nắm đấm, các khớp xương bị cháy xém hoàn toàn, khuôn mặt khủng hoảng vì sợ hãi và bất lực trước cái chết.
Phần quần của thi thể hơi phồng lên, tôi nhẹ nhàng cởi thắt lưng ra, phát hiện trên mỗi đùi nạn nhân có hai cái vòng cứu sinh, là loại tự phồng lên khi rơi xuống nước. Bốn cái phao nhỏ này giữ nạn nhân không chìm hẳn, mà lơ lửng giữa mặt nước mà bị chết cháy.
Áo trên thi thể đã cháy rụi, hình như là một áo đồng phục màu xanh, tôi tìm thấy một chữ 'Minh' ở đằng sau, nhìn rất quen thuộc.
Khi vạch hết cái áo rách nát ra, phát hiện trong áo có thứ gì đó được khâu vào. Quả nhiên đó là một túi natri cứng, còn chưa phản ứng hết hoàn toàn, chỉ cần không cẩn thận tiếp xúc với nữa sẽ bùng cháy lần nữa.
Nhâm cảnh quan nói: "Có nhân chứng kể, nạn nhân ngồi trên một chiếc xe đạp, lao vọt xuống nước. Phía sau xe đạp có một cái giỏ nhựa mà xanh lá, bên trong có gì đó vang lên leng keng."
Tôi lập tức có phản ứng, la lên: "Là chai sữa bò, chữ trên đồng phục nạn nhân hẳn là 'Quang Minh Nhũ Nghiệp'!
Để nạn nhân đóng vai một nhân viên giao sữa, không nghi ngờ chút nào, là người kia gây ra. Đội trưởng đội mai phục ảo não nói: "Sơ suất quá, lúc đó thấy nhân viên giao sữa đi vào đã thấy có gì không đúng rồi."
Tiểu Đào nói: "Không đúng, nạn nhân tự mình lao xuống nước, đây không phải mưu sát mà là tự sát!"
Tôi lắc đầu: "Chưa thể kết luận như vậy, nhỡ bị người ta ép phải xuống nước thì sao?"
Tôi để ý thấy có vết cắt lúc còn sống dọc trên gáy nạn nhân, có vết máu đã khô, chứng tỏ mới vừa lưu lại, mặc dù chưa rõ lắm tác dụng của nó là gì, nhưng hiển nhiên là liên quan rất lớn đến cái chết của nạn nhân.
Tôi dùng thính cốt mộc nghe ngóng, không có gì quá bất thường, là đặc điểm bị chết cháy. Tôi định sẽ mổ dạ dày xem có gì bên trong, liền gọi điện cho Băng Tâm, bảo con bé chờ ở cục.
Tôi hỏi đội trưởng đội mai phục: "Phải rồi, anh có ảnh 6 thành viên CLB không?"
"Có, chờ chút."
Anh ta mượn cấp dưới một cái máy tính bảng, mở ảnh ra cho tôi xem, những bức ảnh này là tìm được từ bên hộ tịch. Do tên họ trùng nhau rất nhiều, nên cảnh sát thường sàng lọc thông qua tuổi tác, quê quán, còn có những người thường xuyên liên lạc, xác nhận họ mất tích, đây là thứ đáng tin nhất trước mắt.
Tôi chầm chậm nhìn sáu bức ảnh, đến một bức thì đột nhiên sũng người, Tiểu Đào hỏi tôi sao vậy, tôi đáp: "Nạn nhân này, khả năng là con của chị Trương!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất