Âm Phủ Thần Thám

Chương 557: Chính nghĩa và tà ác

Chương 557: Chính nghĩa và tà ác


Tiểu Đào đáp: "Vấn đề này quá rộng, theo suy nghĩ của em, cứng nhắc mà nói thì chính nghĩa là phù hợp với quy phạm đạo đức xã hội, phù hợp với lợi ích của đa số, còn ngược lại thì là tà ác."
Tôi nói: "Nếu vì cứu người mà vi phạm đạo đức luật pháp, thì có được coi là chính nghĩa không?"
Tiểu Đào cười: "Anh làm khó em rồi. Theo em nghĩ, thế nào là cứu người, thế bào là hại người phải đặt trong hoàn cảnh thực tế. Thật ra theo cách hiểu của cá nhân em, chính nghĩa là một loại thái độ, thái độ bảo vệ kẻ yếu, đề cao chính nghĩa và theo đuổi sự thật, đôi khi nó đi ngược lại với phạm trù đạo đức, chẳng hạn như những gì ông nội anh làm năm đó, theo em là đang duy trì chính nghĩa."
Lời nói của nàng khiến tôi rất cảm động, tự giễu cười nói: "Gần đây anh có hơi lăn tăn cái vấn đề này, cứ cho là tài cảm thụ của anh bị xuống cấp đi."
"Chờ đã, mấy hôm trước em có đọc được một câu trên mạng, rất có đạo lý." Tiểu Đào lấy điện thoại di động ra, tìm lại, câu nói này tôi đã được đọc trước đó: nhân sinh có ba cảnh giới, thứ nhất, nhìn sơn là sơn, nhìn thủy là thủy; thứ hai, nhìn sơn không phải là sơn, nhìn thủy không phải là thủy; thứ ba, nhìn sơn vẫn là sơn, nhìn thủy vẫn là thủy.
Tiểu Đào nói: "Không phải anh đang mê man, mà em thấy anh đang suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, chứng tỏ anh đang ở cảnh giới thứ hai."
Tôi cười: "Nào có nghiêm trọng như em nói..."
Nhìn chăm chú vào dòng chữ, đột nhiên tôi như có điều suy nghĩ, tôi nghĩ ra một khả năng khác về vụ án, rồi chợt đập bàn một cái: "Thì ra là như vậy!"
"Sao thế, làm em giật cả mình."
Lúc này Băng Tâm cũng đã quay lại, hỏi: "Hai người nói chuyện gì mà vui thế, cho muội tham gia với."
Tôi nói: "Chúng ta đã mắc lỗi suy nghĩ, tiền bảo hiểm không liên quan trực tiếp đến động cơ gây án, nhưng lại có mối liên hệ chặt chẽ không thể tách rời."
Hai người chẳng hiểu gì, mặt ngơ ra. Tôi dùng ngón tay chấm nước viết lên mặt bàn bốn chữ 'Chết Có Ý Nghĩa', nói: "Đây mới là động cơ thật sự của hung thủ."
"Là ý gì?" Tiểu Đào nghẹo đầu hỏi.
"Hắn muốn cái chết của mấy thanh niên này có giá trị, cho nên mua bảo hiểm cho họ, rồi sát hại họ, khiến cha mẹ họ có thể được hưởng lợi. Đoạn video kia cũng là để chứng minh họ bị sát hại nên mới được tung lên mạng. Hung thủ là một người có động cơ cao thượng, anh không hề có ý giễu cợt, hắn là muốn cho những thanh niên này chết có ý nghĩa."
Kết luận này ngay từ ban đầu chúng tôi đã điều tra ra, nửa đường lại bị chuyện lừa tiền bảo hiểm dẫn suy nghĩ theo hướng khác. Bây giờ suy nghĩ đã trở về nguyên trạng, chính là trải qua sàng lọc mới có thể khách quan xem xét vấn đề.
"Nói như vậy..." Tiểu Đào định nói lại thôi.
Tôi tiếp lời: "Không cần điều tra khoản tiền bảo hiểm và Từ Hổ, loại bỏ những ý nghĩ này, sửa sang lại suy luận. Hung thủ là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, tính cách điềm đạm, khiêm tốn. Hắn có kinh tế tương đối khá và thời gian tự do, có thể đảm bảo cho việc phạm tội, chắc là một người thành công trong sự nghiệp, đồng thời hành vi của hắn lộ ra cảm giác đại triệt đại ngộ!"
"Cảm giác đại triệt đại ngộ?" Băng Tâm không hiểu.
Tôi giải thích: "Ta cảm thấy người này từng có kinh nghiệm về tự sát, hiểu rõ nỗi khổ của người nhà và bạn bè của người tự sát, hy vọng có thể cứu vãn tình trạng này, mặc dù cách làm của hắn là cực đoan. Ngoài ra, bằng một cách nào đó, hắn biết rõ trước địa điểm của câu lạc bộ tự sát và thời gian tiến hành."
Băng Tâm nói: "Chẳng phải thông qua weibo của Dư Âm sao?"
Tiểu Đào nói: "Người bình thường sẽ không vào đó để bình luận hay đọc comment, có lẽ giống như anh nói, hắn là một người có kinh nghiệm tự sát."
"Chưa chắc!" Tôi có một ý nghĩ tất táo bạo, lần này không vòng vo nữa mà nói thẳng: "Điều tra thử xem, rốt cuộc Dư Âm chết hay chưa?"
Tiểu Đào giật mình: "Không thể nào đâu, công ty đứng sau đã tuyên bố anh ta chết rồi mà."
"Anh không tin lời của công ty đứng sau, anh muốn nhìn giấy chứng tử." Vừa nói tôi vừa chấm thêm nước, viết lên bàn mấy chữ, hai người nhìn mà thất kinh, Tiểu Đào nói: "Đây cũng quá trùng hợp đi."
"Sự thật thường là những chuyện khó tin nhất!" Tôi mỉm cười.
Tiểu Đào liền gọi điện phái người đi điều tra, chúng tôi ăn xong thì lên xe về thị cục. Trên đường về lại bị tắc đường, Băng Tâm làu bàu: "Thật là phiền, nếu biết bay thì tốt."
Lúc này có tiếng 'ting ting', ba chúng tôi theo bản năng kiểm tra điện thoại của mình, đều không phải.
Tiếng chuông đó vang lên không ngừng, khoảng cách có vẻ rất gần. Tôi nhìn đông nhìn tây, phát hiện thì ra nó phát ra bên trong thùng rác ven đường. Băng Tâm cũng nhận ra, hiếu kỳ nói: "Ai lại vứt điện thoại vào thùng rác thế kia?"
Đột nhiên tôi có một linh cảm mãnh liệt, mở cửa xe bước xuống, lấy cái điện thoại trong thùng rác ra. Đó là một cái điện thoại kiểu cổ, cũng rất cũ rồi, dãy số gọi đến có chữ 'Mẹ', tôi do dự một chút rồi ấn nút nghe.
"Con à, con đang ở đâu, sao không nghe điện?" Một giọng phụ nữ vang lên.
"Xin lỗi, tôi là người nhặt được điện thoại." Tôi đáp, đột nhiên cảm thấy giọng nói bên kia rất quen, hỏi dò: "Làm phiền một chút, con của cô tên gì?"
Đầu dây bên kia vừa khóc vừa nói: "Kim Hâm."
"Cái gì?" Tôi giật mình, nhưng giờ không phải lúc giải thích, đơn giản nói: "Cô yên tâm, cháu nhất định sẽ trả lại điện thoại cho con của cô."
"Làm phiền cậu rồi."
Cúp máy, tôi ra hiệu cho Băng Tâm và Tiểu Đào xuống xe, Tiểu Đào hỏi: "Có chuyện gì?"
Tôi nói: "Kim Hâm vứt điện thoại của hắn ở đây."
"Anh chắc chắn chứ?" Tiểu Đào hỏi.
"Chắc chắn!" Tôi gật đầu.
Tiểu Đào tấp xe vào vệ đường, xuống xe, nói: "Để em gọi người tới hỗ trợ."
Dưới lưng cái điện thoại vẫn dính một ít khoai nướng còn ấm, chứng tỏ nó chỉ mới vừa bị chủ nhân vứt bỏ cách đây không lâu, khả năng Kim Hâm vẫn còn quanh đây, tôi nói: "Sợ không còn kịp nữa, ba chúng ta mau chia nhau ra tìm."
Băng Tâm hỏi: "Hắn sẽ đi đâu được, điện thoại cũng vứt rồi, chẳng lẽ định tự sát?"
Lời này nhắc nhở tôi, nếu hắn muốn tự sát, sẽ phải đi đâu? Ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà chọc trời giữa màn đêm, nói: "Anh có năng lực nhìn ban đêm, sẽ lên trên kia tìm, hai người tới trạm xe lửa và giao lộ tìm."
Tiểu Đào dặn dò: "Anh cẩn thận nhé!"
Tôi chạy xuyên qua dòng xe hỗn loạn bên đường, về hướng tòa nhà cao nhất gần đó. Vào thang máy lên tầng thượng, tôi dùng động u chi đồng quan sát bốn phía, phát hiện trên một tòa nhà cách đó không xa, có một bóng người.
Tôi không dám làm kinh động, gọi điện cho Tiểu Đào: "Tòa nhà Phúc Hâm, trên tầng thượng có một người, anh sẽ xác nhận một chút, giữ liên lạc qua điện thoại, đừng cúp máy."
"Được, bọn em lập tức tới!" Tiểu Đào đáp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất