Chương 558: Đấu trí trên cao ốc
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tòa cao ốc kia, vừa đẩy cửa trời thì người đang đứng đó hơi sửng sốt, mặc dù trời tối đen như mực, nhưng không ảnh hưởng đến thị giác của tôi, hắn chính là Kim Hâm.
"Ai?" Hắn hét lên.
"Kim Hâm, anh đừng xung động!" Tôi hô lớn để Tiểu Đào có thể nghe thấy qua điện thoại.
"Ngươi là ai?"
Tôi biết nếu như không nói rõ danh tính, hắn sẽ chỉ càng cảnh giác, liền nói: "Đừng sợ, tôi là cảnh sát!"
Lời vừa nói ra, hắn lập tức bước thêm một bước, hét lên: "Không được lại gần, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!"
Sợ tội tự sát? Bốn chữ này thoáng qua đầu tôi, mặ dù đã từng đàm phán với xã hội đen, nhưng đối mặt với kẻ muốn kết thúc mạng sống thật là bó tay.
Con đường phía dưới kẹt xe rất nghiêm trọng, cảnh sát không thể tới, ở đây chỉ có thể dựa vào chính tôi.
Giờ phút này tôi vô cùng căng thẳng, chỉ sợ một câu nói sai liền hại chết mạng người. Cố gắng hít thở sâu, tôi nói: "Anh đi xuống đây đã, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?"
Kim Hâm đứng trên lan can, ra sức xua tay, tỏ ra kích động: "Không có gì để nói, tôi đã giết người, tự biết chạy không thoát được luật pháp. Kẻ yếu đuối như tôi ngồi tù sẽ bị hành hạ đến chết, kết cục giống nhau, vậy thì chẳng thà tự kết liễu cho rồi. Đồng chí cảnh sát, anh cũng đừng nói đạo lý gì mà chết tử tế còn không bằng sống ỷ lại. Loại phế vật như tôi, gánh trên vai tội danh giết người, thà chết tử tế còn hơn."
Tôi giơ điện thoại của hắn lên, nói: "Tôi mới nhặt được điện thoại của anh, mẹ của anh gọi tới, bọn họ đang rất lo lắng cho anh. Nếu anh nhảy xuống, chết đi, chỉ mình anh được giải thoát, nhưng thử suy nghĩ xem, nếu cha mẹ anh nhìn thấy thi thể con mình, có lẽ cả đời họ không thể vượt qua cái ám ảnh này."
Kim Hâm không nhìn được, nói: "Tôi cầu xin anh đừng nói những thứ này với tôi. Nếu như đúng là yêu thương tôi, cha mẹ đã không ném tôi cho ông nội, bọn họ chỉ biết kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền, nếu như họ không ích kỷ như vậy, tình nguyện dành tình thương cho tôi một chút, tôi đã không đến nước này."
Tôi thở dài thườn thượt, có lửa mới có khói, tôi cũng chẳng phải bác sĩ tư vấn tâm lý, để có thể cởi bỏ vướng mắc trong lòng hắn, vì vậy liền đôur góc độ cốt kéo dài thời gian.
"Ai nói anh phạm tội? Phiền anh có thể kể rõ cho tôi được không?"
"Đừng có giả bộ, nếu không phải tôi thấy cảnh sát lục soát khắp khu này, thì đã chẳng muốn chết. Tôi vốn tưởng rằng mình che giấu rất hoàn hảo, ai ngờ cảnh sát các anh lợi hại như vậy, chỉ một ngày đã biết là tôi làm." Kim Hâm đáp.
"Anh đã giết ai?" Tôi giả vờ hồ đồ.
"Còn có thể là ai, Vi Mộc Mộc!"
"Cái gì?" Tôi tiếp tục giả bộ: "Người đó do anh giết? Không thể nào, các dấu vết đều chỉ ra là hung thủ trước kia làm, chẳng phải anh cũng là nạn nhân?"
Kim Hâm không biết về diễn biến điều tra, hiển nhiên bị diễn xuất của tôi lừa gạt, ánh mắt tỏ ra mờ mịt, tôi sấn tới nói: "Có phải anh hiểu lầm gì không, chúng tôi lục soát ở quanh đây là để tìm anh, giờ đã tìm được rồi, đừng làm chuyện dại dột."
Vừa nói, tôi thử bước một bước về phía hắn.
"Cút!" Kim Hân đột nhiên la lên: "Cho dù trước không biết, nhưng giờ cũng biết rồi. Tôi vừa nói lỡ miệng, trở về nhất định anh sẽ bắt tôi, đã như vậy, không bằng tôi chết luôn cho mọi người tiết kiệm sức lực."
"Đừng đừng, nhìn xa một chút!" Tôi cầu xin.
Tôi đã hết bài, trong lòng thầm mong Tiểu Đào mau tới, Kim Hâm gào lên trong gió: "Đồng chí cảnh sát, tôi hỏi anh một vấn đề, hãy trả lời thành tâm, nếu như anh lừa gạt tôi, tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức."
Tôi vô lực nói: "Hỏi đi!"
Vẻ mặt hắn sầu thảm, cất tiếng: "Như tôi đây là một kẻ chẳng làm nên trò trống gì, đi đâu cũng bị coi thường như phế vật, cuộc sống chẳng lúc nào được vui. Nếu như chẳng phải hiện giờ tôi đang đứng trên lan can, thì anh có nói chuyện với tôi không?"
Câu trả lời đương nhiên sẽ là không, nhưng hiện giờ tâm trạng hắn vô cùng sa sút, sợ rằng câu trả lời sẽ trở thành giọt nước tràn ly.
Nhưng tôi cũng không thể nói lời trái lương tâm. Đúng lúc đang do dự thì một giọng nói sau lưng cất lên: "Dĩ nhiên là sẽ không!"
Tôi quay lại, thấy Tiểu Đào đang đứng đó, áo khoác tung bay trong gió lớn, tôi rất kinh ngạc, tại sao nàng đột nhiên chạy đến đây 'phá rối'? Có điều với EQ cao của mình, chắc nàng sẽ không dính lỗi nhỏ này đâu.
Quả nhiên, nàng nói tiếp: "Anh thử nhìn dòng người qua lại bên dưới xem, người lạ có nói chuyện với người lạ không? Cho dù nói chuyện, cũng chỉ là vài lời xã giao. Giữa người với người rất khó giao tiếp, con người vốn là loài động vật đơn độc, ai cũng như vậy. Anh đừng hy vọng viển vông được người khác hiểu, bởi sẽ vĩnh viễn chẳng có ai hiểu được mình một cách chân chính. Nếu như anh coi cái lý do này chính đáng để tự sát, thì tôi cảm thấy tất cả thế giới đều sẽ phải chết."
Kim Hâm cúi đầu, có vẻ đang suy nghĩ về lời nói của Tiểu Đào: "Cứ cho là cô nói đúng, nhưng cô bảo tôi làm sao có dũng khí đối mặt với cuộc sống lần nữa, tôi đã giết người rồi, đã không thể quay đầu, chẳng lẽ cô muốn khuyên tôi lấy dũng khí đi ngồi tù, sau đó bị bắn chết?"
"Anh bạn nhỏ, đói không?" Tiểu Đào đột nhiên hỏi.
"Đừng dẫn dụ tôi!!" Kim Hâm tức giận hét, tôi toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ hắn tung mình một cái thì trở thành người bay.
Chẳng biết từ đâu bay tới một mùi vị thơm lừng, hình như là cơm thịt trâu. Chỉ thấy Băng Tâm xách theo một cái túi, bên trong là đồ ăn nóng hổi, mùi thơm bốc ra nức mũi. Tôi rõ ràng để ý thấy Kim Hâm nuốt nước bọt một cái, ánh mắt trở nên do dự.
Tiểu Đào nói: "Tôi chẳng nói đạo lý lớn lao gì với anh cả, muốn sống muốn chết là quyền của anh, dù là cảnh sát cũng chẳng được phép can thiệp. Coi như là tỷ đây nhân đạo, trước khi chết cho cậu ăn một bữa no!"
Kim Hâm do dự hồi lâu, nói: "Cô đừng đùa bỡn tôi, trong cơm bỏ thuốc ngủ!"
"Thuốc ngủ thì hiệu lực cũng chả nhanh như vậy, nếu không yên tâm thì cứ ngồi trên lan can mà ăn."
Kim Hâm vẫn không chịu cắn câu: "Cô định gài bẫy gì tôi?"
Tiểu Đào nói: "Chỉ là kéo dài thời gian mà thôi, hy vọng sau khi ăn cậu có thể tỉnh táo lại, còn nếu trong lòng kiên định với cái chết, tỷ nghĩ một bữa cơm cũng chẳng cứu vớt được."
Kim Hâm trầm mặc, Tiểu Đào lấy cơm trong túi ra, có một phần thịt trâu lớn thơm phức, cùng một chai nước ngọt mát lạnh. Nhìn đồ ăn ngon mà hai mắt Kim Hâm sáng lên, tôi quá bội phục chiêu này của Tiểu Đào, bản năng của con người luôn lấn át.
Nàng bê đĩa cơm từ từ đến gần, khi còn cách năm mét thì dừng lại: "Cậu qua đây mà lấy."
"Để xuống đất, cô lui về phía sau!"
Tiểu Đào bỏ cơm xuống, giơ hai tay lùi về phía sau, lúc sượt qua người tôi, lợi dụng bóng đêm dùng tay ra hiệu, tôi lập tức hiểu ý.
Kim Hâm chắc đã quá đói, nhào đến mở hộp cơm bắt đầu ăn, tôi đột nhiên hô lên: "Kim Hâm!"
Trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu, tôi phát động minh vương chi đồng, hắn không kịp chuẩn bị, ngã lăn ra đất. Không bỏ lỡ thời cơ, vọt đến, bập còng số 8 vào tay Kim Hâm.