Chương 56: Hung thủ không tồn tại
Tôi lắc đầu: "Không. Tôi chỉ muốn xác nhận lại một số chuyện."
Tôi lại lên lầu hai, rắc thêm bột mỳ vào các ngóc ngách, sau đó đi xuống, bảo La Vi Vi khóa cửa lại, chuẩn bị rời đi. Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Bây giờ đi đâu?"
"Đám cảnh sát còn chưa có về, đói rồi, ta đi ăn trước đi, không phải cô nói sẽ mời vịt quay sao?" Tôi nói.
La Vi Vi hào hứng, xem ra cô nương này cũng là một tín đồ ăn uống: "Ta biết một con đường tắt, để ta dẫn các ngươi đi, vịt quay ở đây rất nổi tiếng, chắc các ngươi chưa thử vịt ba món đâu."
Tôi cắt lời: "Không có phần của cô, cô về cục cảnh sát giúp tôi làm một ít hóa nghiệm, chú ý hóa nghiệm tàn dư trong lỗ mũi của nạn nhân, còn có dạ dày, xem qua xem có tồn tại chất kích thích không."
La Vi Vi bị dội gáo nước lạnh, mặt trắng bệch, càu nhàu: "Chẳng phải không cho ta giải phẫu sao?"
"Không sao, những thứ cần nghiệm tôi đã nghiệm xong rồi, cô cứ giải phẫu thoải mái." Tôi khoát tay.
"Hừ, biết rồi."
Sau khí Vi Vi đi khỏi, Tiểu Đào cười nói: "Tống Dương, anh cũng thật vô sỉ, cay nghiệt với con gái người ta như vậy."
"Là chính cô ta lúc trước thua cuộc, phải làm tài xế miễn phí, lại còn phải mời cô ta ăn cơm hay sao?" Tôi cười lạnh.
"Mới nhìn thì không nghĩ anh là loại người này, có điều tôi thích, ha ha!" Vừa nói Hoàng Tiểu Đào vừa đập đập lưng tôi mấy cái.
Bị nàng 'khen ngợi' như vậy, mặt tôi đỏ như gấc, vội chuyển chủ đề: "Tôi cảm thấy có hóa nghiệm cũng chẳng tìm ra được gì, có điều phải loại trừ từng phương án một."
"Vậy chẳng phải là dậm chân tại chỗ sao?" Tiểu Đào hỏi.
"Không, hiện giờ đã có tiến triển, chỉ là tương đối chậm thôi, kiên nhẫn chút đi." Tôi đáp.
Ba người chúng tôi tới Tân Phúc lầu, vịt quay ở đây thật là đắt, một suất giá hơn bốn trăm, hơn nữa một ít đồ ăn, cộng với phí phục vụ là thành sáu bảy trăm tệ. Nhưng Tiểu Đào rất rộng rãi trả tiền, tôi hỏi: "Thường ngày cô tiêu tiền như nước, xe riêng còn xịn hơn xe của đội trưởng Lâm, lương cảnh sát của cô có đủ không?"
Hoàng Tiểu Đào rót một ly coca: "Ha ha, tiền lương chỉ đủ tiêu vặt."
"Nhà cô giàu thế à?"
Nàng ranh mãnh lườm tôi: "Tàm thời bí mật, có điều không phải là phạm pháp mà có, nên anh cứ yên tâm ăn đi."
Chúng tôi ăn một bữa ngon lành, xong xuôi tôi mang một phần về cho Vương Đại Lý, hắn ở một mình chắc cũng buồn.
Đầu giờ chiều, chúng tôi về cục cảnh sát, những cảnh sát được giao nhiệm vụ đã lục tục trở về, tôi gọi mọi người lên phòng họp lầu hai tập hợp. Bạch Nhất Đao cũng tới, ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn gườm gườm, xem ra bị Vương Thúc đánh một trận hắn chưa phục.
Tôi bảo mọi người trình bày những phát hiện của mình, hầu hết cảnh sát không tìm được gì, có vài người chụp được mấy dấu chân mèo, so sánh một chút, hiển nhiên không phải con mèo cần tìm.
Trên thực tế, thông qua tình huống bắt Trương Lục Nhi ban nãy, tôi nghi ngờ con mèo này không tồn tại. Tôi hỏi tổ kỹ thuật: "Kết quả xét nghiệm đâu?"
Một cảnh sát trả lời: "Mới xét nghiệm được mấy loại."
Hắn giải thích cho tôi, thuốc kích thích có hơn 100 loại, bọn họ phải so sánh từng cái, trước mắt chỉ xét nghiệm buamphetamine, cathinone, diethy birdptamine và amphetamine, đều cho kết quả âm tính, toàn bộ kết quả chắc phải ba, bốn ngày mới xong.
Tôi gật đầu, giao phó một chút nhiệm vụ tiếp theo.
Trước mắt có mấy chuyện cần làm, đầu tiên là xem xét tin tức trong điện thoại của người chết; thứ hai, nạn nhân là một người buôn bán, xem những ai có lợi ích chung hay lui tới; thứ ba là thử điều tra một chút căn phòng đối diện hiện trường, xem gần đây có từng cho thuê không; thứ tư là đưa con gái của nạn nhân đến, tôi có chút chuyện muốn hỏi cháu.
Nói tới đây, một cảnh sát bống giơ tay hỏi: "Tống cố vấn, người nhà của nạn nhân luôn giấu cháu bé chuyện này, năm nay nó mới 12 tuổi, nếu nói tin cha mẹ chết cho nó sẽ không tốt đâu."
Tôi thở dài: "Sớm muộn cũng phải nói, chẳng lẽ lừa gạt nó cả đời?"
Cảnh sát kia lại nói: "Muôna điều tra thì hỏi người thân trong gia đình cũng giống nhau mà."
Tôi hỏi: "Ngươi có mấy thúc thúc?"
"Bốn người."
"Vậy ta hỏi ngươi, sinh nhật của tứ thúc là ngày nào?"
Tay cảnh sát nhất thời cứng họng, tôi giải thích: "Người thân thường còn xa lạ hơn bạn bè, người biết rõ một người nhất chính là người một nhà, phải đưa đứa bé đến đây."
Giao phó nhiệm vụ xong, tôi bảo mọi người giải tán, sáng mai sẽ tập hợp báo cáo những gì thu thập được.
Tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại hai người Nhất Đao và Vi Vi, Bạch Nhất Đao khoanh tay nói: "Tống thần thám, hai ta phải làm gì?"
Tôi móc ra một tờ giấy, là tôi phác họa trong lúc ăn trưa, ném cho hắn, nói: "Đi tìm thợ mộc giúp ta làm ra ba cái mặt nạ này, ngoài ra mặt sau tờ giấy có ghi mấy vị thuốc đông y, tới tiệm thuốc cắt cho ta một ít."
Bạch Nhất Đao không phục đứng lên: "Ngươi coi ta là chân sai vặt?"
Tôi hỏi ngược lại: "Trừ việc sai vặt, ngươi làm được gì? Ta vừa điều tra lý lịch của ngươi..."
"Ngươi điều tra cha ta làm gì?" Bạch Nhất Đao tức giận la lên
Tức cười, tiểu tử này nghĩ là ai cũng quan tâm đến cha hắn, tôi nói: "Ta điều tra là điều tra lý lịch công tác của ngươi, ngươi làm cảnh sát ba năm, tham gia phá án hơn chục lần, chỉ có hai vụ được giải quyết, một vụ là trộm cắp, một vụ là án mạng, mà vụ án mạng là chính nghi phạm đến đầu thú."
Loại người như Bạch Nhất Đao, lợi dụng quan hệ để vào ngành, hiệu suất phá án chắc chắn không cao, tôi cố ý đánh vào điểm yếu của hắnm
Bạch Nhất Đao trợn to hai mắt, chỉ vào tôi: "Ngươi..."
Tôi nói: "Mau đi làm nhiệm vụ ta giao, buổi tối mang tới đây, không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng ở trong tổ chuyên án nữa."
"Không ở cũng được." Bạch Nhất Đao đứng lên định bỏ đi, thì La Vi Vi nhỏ giọng kêu hắn một tiếng.
Tôi nói với theo: "Ngươi có thể suy nghĩ cho kỹ, đây là vụ đại án của cả tỉnh, giám đốc công can cũng đang theo dõi, mà từ khi ta làm cố vấn tới nay, hiệu suất phá án là 100%, đây là cơ hội lập công hiếm có của ngươi đấy."
Bạch Nhất Đao không thể làm gì khác hơn là nhận tờ giấy, im lặng, hung hăng trừng mắt rồi đi ra ngoài.
So với hắn, La Vi Vi biết thân biết phận hơn, hỏi: "Chiều này ta có phải làm tài xế cho các ngươi?"
"Không cần, cô là một bác sĩ pháp y, làm tài xế thì uổng phí tài năng, làm một chút việc đi." Tôi khoát tay.
La Vi Vi nhất thời cao hứng: "Xin cứ giao phó."
"Đi kiếm cho ta hai con chuột bạch." Tôi nói
"Cái..cái gì?" La Vi Vi méo mặt: "Này, xin ngươi tôn trọng nghề nghiệp của ta một chút."
"Được thôi, vậy ngươi giải phẫu toàn bộ ba thi thể, đánh giá toàn diện một lần xem mức độ tổn thương cơ học, có biến chứng hay bệnh lý tiềm ẩn không. Kiểm tra thêm não bộ, xương khớp, tủy xương, xem những thay đổi của chất xám và chất trắng như thế nào? Ngoài ra ta cần mẫu sinh thiết của những cơ quan chính, cũng như một mẫu huyết thanh và tiểu cầu riêng biệt, và một báo cáo khám nghiệm tử thi dài khoảng 5000 từ, ngày mai phải nộp."
Tôi nói một hơi, mắt của La Vi Vi trừng thật to như muốn nhảy ra ngoài, đại khái không nghĩ tôi có kiến thức về y học như vậy, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: "Cái kia...chuột bạch lớn hay nhỏ?"
"Hai ba tháng tuổi là được." Tôi nói.
Chờ La Vi Vi đi khỏi Hoàng Tiểu Đào rốt cuộc không nhịn được, gục xuống bàn, vừa cười vừa đấm thình thịch vào mặt bàn: "Tống Dương, anh quả lợi hại, nhìn biểu hiện vừa rồi của cô ta, thật giống như chó xem tát ao (e dịch thế cho nó gần gũi với ngôn ngữ mình). Ha ha ha ha. Không được, cười đau bụng quá!"