Chương 55: Mèo chiêu tài
Tôi ra dấu bảo hai người đừng gây ra tiếng động, nhẹ nhàng xuống lầu.
Chúng tôi nấp sau cầu thang, đã nhìn thấy một gã đàn ông cao gầy âm thầm vào phòng, đầu đội mũ lưỡi chai, mắt lấm la lấm lét liếc đông liếc tây, nhìn qua đã thấy không phải người đứng đắn.
"Không được nhúc nhích, cảnh sát đây!" Hoàng Tiểu Đào quát lên.
Gã đàn ông giật mình ngẩng đầu, thấy chúng tôi, hắn sợ hãi bỏ chạy ra ngoài. Bọn tôi cũng lao ra đuổi sát, Vương Nguyên Thạch với tốc độ của một con báo, rất nhanh đã đuổi kịp, đẩy hắn ngã lăn ra đất, rút còng số tám bập vào tay hắn, động tác vô cùng thuần thục, gọn gàng.
Người dân dọc hai bên phố nghe thấy ồn ào, rối rít chạy ra xem.
Sau khi chúng tôi đuổi tới nơi, gã đàn ông mặt nhăn nhó nói: "Cảnh quan, ta thấy cửa mở nên mới đi vào ngó thử, thật không có làm gì..."
Hoàng Tiểu Đào chống nạnh, mặt nghiêm nghị nói: "Vào ngó thử? Ngươi không biết nơi này là hiện trường án mạng sao? Ngươi có liên quan tới vụ án hay không?"
Gã đàn ông bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, liều mạng khoát tay: "Cảnh quan, cảnh quan, thực ra là ta muốn xem một chút...có thứ gì lấy được hay không."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Thật hù dọa mình quá, thì ra là một tên trộm."
Gã đàn ông mặt tái mét, trong đám người vây quanh có kẻ nhận ra hắn: "Chính là tên này, tháng trước hắn trộm của ta một bộ quần áo phơi bên ngoài."
"Chậu hoa nhà ta khẳng định cũng là do hắn trộm."
"Đúng, con ta có cái xe đạp, dựng ở bên ngoài nháy mắt đã mất."
Người dân ầm ầm lên tiếng mắng chửi, tên trộm sợ hãi cúi đầu, sau đó liều mạng hướng ánh mắt cầu xin chúng tôi giúp đỡ, Hoàng Tiểu Đào rút thẻ cảnh sát ra nói: "Mọi người bình tĩnh, đừng nóng, chúng ta là cảnh sát, sẽ đưa tên trộm này về truy xét, toàn bộ tang vật bị mất sẽ trả lại cho người dân."
Đám người lúc này mới bớt ầm ĩ, tôi nói: "Sao cô dám khoác lác như vậy?
Hoàng Tiểu Đào nháy mắt, nhỏ giọng: "Không sao, ở đây không phải địa bàn của chúng ta, không tìm được đồ bị mất thì để công an địa phương chịu trách nhiệm đi."
Tôi thở dài: "Cùng một gốc sinh ra..."
Hoàng Tiểu Đào túm chặt tên trộm, hỏi hắn tên gì.
Tên trộm này tên là Trương Lục Nhi, thực ra cũng không phải là trộm cắp chuyên nghiệp, là một kẻ không có công ăn việc làm ổn định, thấy khu vực này không có bảo an quản lý, liền thỉnh thoảng ghé ngang, thấy có gù sơ hở là trộm đi. Có lúc thì là một hũ dưa muối ngoài cửa sổ, khi thì là chậu hoa, thậm chí người dân hầm con gà trước cửa, hắn cũng lấy mất, chỉ cần sử dụng được thì hắn đều lấy.
Hoàng Tiểu Đào vô cùng khinh bỉ nói: "Ta thật chưa thấy tên trộm nào không có tiền đồ thế này, đúng là làm cho tổ nghiệp mất thể diện."
Trương Lục Nhi ngại ngùng cười cười, Hoàng Tiểu Đào cho hắn một cước, lập tức biết điều.
Tôi hỏi: "Ngươi lượn lờ ở đây cả ngày, chắc cũng biết án mạng mấy ngày trước chứ? Không thấy cảnh sát điều tra xung quanh đây à? Tại sao còn vào ngôi nhà kia?"
"Ta cũng không để ý, chỉ là vào ngó một chút." Trương Lục Nhi nhìn tôi cười lấy lòng.
"Có phải ngươi đã để ý thứ gì trong đó?" Tôi ép hỏi.
Trương Lục Nhi vội vàng chối: "Không có không có, nhà có người chết, làm gì có gì mà để ý."
Được, ngươi đã cố tình giấu. Tôi đột nhiên phát động động u chi đồng. Trương Lục Nhi sợ đến toát mồ hôi, tôi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gằn: "Ta hỏi lại một lần nữa, có phải ngươi để ý cái gì trong phong hay không?"
Tôi vốn định dùng động u chi đồng để xem hắn có nói dối hay khồn, nào ngờ tên này nhát gan như chuột nhắt, nhắm mắt lại khoát tay lia lịa: "Đại ca, đừng giết ta, đừng giết ta. Ta khai, ta khai là được chứ gì."
Tôi nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn mà buồn cười: "Ai nói ta muốn giết ngươi?"
"Ánh mắt của ngươi thật là khủng khiếp, giống như có thể giết người vậy, với còn mèo kia giống nhau..."
Nghe câu này, tôi lập tức cảnh giác, nắm bả vai hắn hỏi: "Ngươi nói con mèo nào?"
Có lẽ do tôi quá kích động, khiến Trương Lục Nhi bị đau, hắn rụt cổ lại, run lẩy bẩy nói: "Đại ca, đại ca, ngươi thu cặp mắt đỏ lại trước đi, được không?"
Tôi thu hồi động u chi đồng, bảo hắn nói rõ chi tiết
Trương Lục Nhi kể, cuộc sống của hắn rất túng thiếu, trộm vặt móc túi chẳng giải quyết được vấn đề, muốn làm một cú đột phá lớn.
Hắn để mắt tới chính là nhà của nạn nhâb, bởi vì ban ngày hai vợ chồng không có nhà, chỉ có một bà lão. Bà lão kia lại bị bệnh ở chân, mắt cũng kém, Trương Lục Nhi liền đóng giả làm người bán ga, đi vào ngó nghiêng xem trong nhà có thứ gì đáng giá không.
Trương Lục Nhi thừa dịp chỉ có mình lão bà ở nhà, chui vào thành công, điều tra trong phòng một lượt. Hắn phát hiện kho hàng ở lầu một có bày một pho tượng mèo, hình như là mạ vàng, chế tác tinh xảo giống như thật. Hai con mắt giống như được làm từ bảo thạch, rất có giá trị.
Trương Lục Nhi liền động tâm, định trộm con mèo đi, ai ngờ đột nhiên hai mắt pho tượng động đậy.
Trương Lục Nhi hoảng hốt giật mình, không cẩn thận gây nên tiếng động, lão bà ở ngoài liền hỏi bên trong sao vậy? Trương Lục Nhi bối rối tìm đại lý do cho qua, sau đó cáo từ.
Qua một thời gian theo dõi, Trương Lục Nhi nắm được, cứ thỉnh thoảng lã bà sẽ sang nhà hàng xóm đánh mạt chược, trong nhà không có người, chờ đợi thời cơ tốt sẽ ra tay.
Ai ngờ chưa có cơ hội, thì cả nhà lão bà gặp tử nạn, ba người chết thảm, hiện trường nhanh chóng bị cảnh sát niêm phong, chẳng làm gì khác hơn là bỏ ý định này.
Không nghĩ tới, hôm nay đi ngang qua đây lại phát hiện cửa mở toang, hắn lại động tâm, muốn vào xem xét, nào ngờ bị tóm gọn.
Sau khi nghe Trương Lục Nhi kể xong, tôi suy nghĩ đứng lên, vừa rồi cũng đâu có thấy pho tượng nào, chẳng lẽ đã bị ai mang đi?
Hoàng Tiểu Đào hỏi tôi: "Xử lý tên trộm này thế nào?"
Tôi nói: "Ban nãy chẳng phải đã phái cảnh sát điều tra xung quanh đây sao, tìm đại một người, dẫn hắn về lấy khẩu cung đi."
"Ai ai, đại ca, ta đã khai hết rồi, sao còn phải lấy khẩu cung nữa, thấy mấy người điều tra án mạng có vẻ rất bận rộn, ta sẽ không quấy rầy công việc của mấy người đâu. Các người nương tay, thả tiểu đệ ra được chứ?" Trương Lục Nhi nói.
Tôi bị hắn chọc cười: "Không sao, giao ngươi cho đồn công an gần đây, cũng không mất thời gian của chúng ta đâu."
Trương Lục Nhi nhắn nhó nói: "Chẳng phải ta đã khai rồi sao, đồ vật ta cũng không có lấy."
Hoàng Tiểu Đào bực mình quát: "Ngươi hãy thành thật đi, thường ngày trộm không ít đồ, về đồn kể rõ ra."
Chúng tôi chợt thấy một cảnh sát đi ngang qua, liền gọi hắn lại, giao Trương Lục Nhi cho hắn giải về đồn, sau đó quay lại căn nhà. La Vi Vi đã về, tay xách một túi bột mỳ, hỏi: "Các ngươi chạy đi đâu vậy?"
"Ra ngoài bắt trộm."
"Bắt trộm?" La Vi Vi cười lạnh: "Các ngươi cũng rảnh nhỉ, đây đồ ngươi cần đây."
Tôi cảm ơn, sau đó nhận lấy bột mỳ, đi vào kho hàng dưới lầu một. Bên trong không có con mèo mà Trương Lục Nhi mô tả, tôi mở túi bột mỳ, rắc một lớp mỏng lên cánh cửa sổ, bệ cửa sổ và xung quanh.
Hoàng Tiểu Đào đột nhiên hỏi: "Ồ, lần trước trong giảng đường, anh cũng dùng chiêu này, chẳn lẽ anh nghi ngờ trong phong này có ma?"