Chương 561: Ca thần Dư Âm
Chúng tôi không định kéo dài đến ngày mai, liền lên xe tới khu nhà kia. Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi gõ cửa, trông thấy Dư Âm 'khởi tử hoàn sinh', tôi với Tiểu Đào vẫn hít vào một hơi khí lạnh.
Một người trước đây được Nam Bắc truyền tụng là ca sỹ, tác giả truyền thuyết, đang sống sờ sờ trước mắt chúng tôi, tâm trạng làm sao có thể không kích động.
Có điều anh ta không còn trẻ nữa rồi, trải qua từng ấy thăng trầm, cằm lún phún râu, đeo kính, đầu đội mũ lưỡi trai, nếu đi trên đường người ta có lẽ sẽ chỉ thấy anh ta giống Dư Âm chứ không biết đấy chính là bản thân anh ấy.
Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, Dư Âm nói bằng một chất giọng cuốn hút của kẻ có tiền: "Tôi biết các người sẽ đến tìm, chỉ là không nghĩ lại nhanh như vậy, mời vào!"
Trong phòng còn có một cô gái, có vẻ là trợ lý của Dư Âm. Là một ngôi sao 'đã qua đời' thường ngày chắc anh ta không tiện lộ diện, cô trợ lý đứng dậy hỏi: "Tiên sinh, hai vị này là..."
Dư Âm nói: "Là bạn, Tiểu Lộ, tối nay cô có thể về,...sau này cũng không cần tới nữa."
"Nhưng..."
"Khi nào cần tìm cô tôi sẽ gọi điện." Dư Âm nghiêm mặt.
Trợ lý đành cáo từ, lúc rời đi còn liếc chúng tôi với ánh mắt nghi ngờ. Tôi nhìn một vòng trong phòng, đây là một căn nhà rất phổ thông, có đầy đủ sách, báo, đĩa nhạc, hàng thủ công mỹ nghệ, toát lên vẻ cao quý của chủ nhân. Dư Âm rót cho chung tôi hai ly trà, tôi cảm ơn ngồi xuống, cảm giác bầu không khí không giống đang tra án, mà là đang tiếp khách.
Dư Âm nói: "Tôi biết hai người tới điều tra cái gì, xin yên tâm, người trước mặt các vị không phải là ngôi sao Dư Âm, mà chỉ là dân thường Từ Dục, 4 vụ án mạng, tôi sẽ khai báo rõ ràng."
"Bốn vụ?" Tiểu Đào nhướn mày.
"Đúng, bốn vụ, toàn bộ là tôi gây ra."
Tôi hiểu, nhất định là anh ta biết Vi Mộc Mộc đã chết, định sẽ nhận tội thay cho Kim Hâm, xem ra là thật tâm muốn cứu cậu thanh niên trẻ này.
Những vấn đề muốn hỏi quả thật quá nhiều, nhất thời tôi không biết bắt đầu từ đâu, Tiểu Đào cướp lời hỏi trước: "Dư tiên sinh, năm đó anh 'khởi tử hoàn sinh' như thế nào?"
Dư Âm hớp một ngụm trà, chậm rãi kể.
Từ nhỏ anh ta đã bị chứng trầm cảm nặng, phải dựa dẫm vào rượu và thuốc lá, thậm chí ma túy, đã không chỉ 1 lần thử tự sát. Sau đó thì sáng tác mấy bài hát trên mạng rồi có một ít danh tiếng, nhưng cũng chẳng thể xua đi sự cô độc sâu thẳm trong lòng, bi quan, chán đời, cho nên đúng vào sinh nhật thứ 25 của mình, anh ta đăng một status trên weibo: "Tôi mắc chứng trầm cảm, nên quyết định đi tự tử, không có nguyên nhân đặc biệt nào, mọi người đừng quan tâm." Sau đó nằm trong bồn tắm cắt cổ tay.
Không ngờ hôm đó cha mẹ anh ta phát hiện, kịp thời đưa tới bệnh viện cấp cứu, cuối cùng nhặt về một cái mạng.
Sau đó anh ta nghe y tá kể lại, cha mẹ anh ấy cả đêm lo lắng bên ngoài phòng cấp cứu, khi biết con mình thoát khỏi nguy hiểm, cả hai đã quỳ xuống dập đầu cảm tạ bác sĩ.
Dư Âm trong lòng chua xót, lĩnh ngộ được một đạo lý rất đơn giản, đó là tính mạng của một người không chỉ thuộc về một mình người đó, chết là một chuyện rất dễ dàng, nhưng để lại gánh nặng rất lớn cho người ở lại.
Trong thâm tâm Dư Âm xảy ra biến hóa lớn, sau đó công ty chủ quản tìm tới, do việc anh ta tự sát gây chấn động lớn, bên ngoài đang rối rít quan tâm đến tình hình của Dư Âm. Nhưng lúc đó anh ta đã mất hết ý chí, không muốn tiếp tục làm việc.
Dư Âm nửa uy hiếp, nửa giao dịch với công ty, lên một bản hợp đồng, anh ta dẽ đem toàn bộ bản quyền ca khúc và sách nhượng lại cho công ty, còn phía công ty phải thay anh ta tuyên bố với toàn thế giới là mình đã chết!
Từ đó về sau, tâm bình khí lặng, Dư Âm quay về nhà cha mẹ ở Nam Giang sống một cách khiêm tốn, sinh nhai bằng việc viết sách, tất nhiên là dùng bút danh khác. Thời gian rảnh rỗi dùng để chăm sóc cha mẹ, cuộc sống bình yên mang đến cho Dư Âm biết bao hạnh phúc, căn bệnh trầm cảm cũng dần chuyển biến tốt.
Một ngày nọ, anh ta mở chính weibo của mình lúc trước, phát hiện số người thương tiếc mình tính bằng cả ngàn, hơn nữa còn có một bộ phận không nhỏ giống như mình lúc trước, mắc chứng trầm cảm, tiêu cực, muốn tự kết thúc sinh mạng.
Cứ tới 'ngày giỗ' của Dư Âm, mọi người sẽ lên mạng kỷ niệm anh ta, nghe những bài hát lúc anh ta còn bi quan chán đời, còn tôn lên thành kinh điển. Để tô điểm cho việc tự sát của Dư Âm, bắt đầu có những người bắt chước...
Dư Âm ý thức được, mình ở trong lòng mọi người đã biến thành một quái vật đáng sợ, cái tên Dư Âm kia tỏa ra khí tức tử vong, weibo của nó trở thành nơi mọi người trốn tránh thực tế, tạo ra ảnh hưởng vô cùng, vô cùng xấu!
Thỉnh thoảng Dư Âm cũng dùng những nick name khác, lên weibo của chính mình khuyên bảo những thanh niên có ý định tự sát, nhưng đối phương căn bản là bỏ ngoài tai.
Internet mở ra tầm nhìn của con người, nhưng đồng thời cũng thu hẹp tầm nhìn của họ, mọi người sẽ chỉ lên mạng tìm sự đồng cảm, nghe lời muốn nghe, tiếp nhận quan điểm muốn tiếp nhận, những kẻ chán đời tiêu cực này tụ lại một chỗ, sẽ trở nên càng sa sút.
Có lúc anh ta thật muốn nhảy ra hét lên, các người tỉnh lại đi! Ở chỗ này phát tiết, khóc lóc kể lể, chi bằng đi làm một số chuyện có ý nghĩa, như chạy bộ, ăn một bữa, tắm nước nóng, cũng sẽ khiến tâm trạng dễ chịu hơn, nước mắt và những cái thở dài không làm cho con người sáng sủa mà chỉ càng sa sút.
Dư Âm mất hết ý chí, quyết định hành động, vì thế bắt đầu rèn luyện cơ thể, học những kỹ năng cần thiết. Cơ hội tốt cuối cùng cũng đến, hơn một tuần trước, anh ta thấy trên weibo của mình có người tổ chức CLB tự sát, liền lấy tên Từ Dục để ghi danh.
Ngày CLB tiến hành, Dư Âm sắp xếp qua mặt những người ở đó, lúc rút thăm đã dùng thủ đoạn ăn gian rút được thẻ tre đỏ. Chờ những thanh niên kia uống rượu độc, anh ta lập tức rửa ruột cho họ, cứu họ trở về.
Dư Âm dùng xe chở những người này về nhà để xe của mình, trói lại, cũng quyết định cho họ một cơ hội lựa chọn.
Ngày hôm sau, anh ta mang người thứ nhất ra ngoài, hỏi muốn sống hay chết? Người thanh niên kia nói muốn chết, Dư Âm bảo: "Tôi tác thành cho cậu."
Anh ta muốn cái chết của họ biến thành từng hồi chuông cảnh tỉnh những thanh niên kia, cho nên sắp xếp thành chết kiểu này, truyền tải thông điệp 'cuộc sống có rất nhiều con đường'.
Cùng lúc đó, anh ta dùng mối quan hệ lúc trước để mua bảo hiểm cho 5 người. Người được chọn để giao phó là Từ Hổ, hắn là một người rất đáng tin, không lo sẽ bị lộ danh tính, mục đích là để cho mấy thanh niên kia sau khi chết, cha mẹ họ có thể bớt gánh nặng phần nào.
Sau đó 4 người lần lượt chết như vậy, chỉ có một người thực lòng muốn sống, chính là Kim Hâm, cho nên Dư Âm muốn cứu cậu ta.
Điều này làm Dư Âm rất vui, vốn dĩ cả 5 người đều tự sát, bây giờ cứu được một người, quan trọng hơn tất cả.
Nói tới đây, Dư Âm nhấp một ngụm trà rồi đưa hai tay ra nói: "Xin mời bắt tôi đi!"
Tôi với Tiểu Đào giật mình, chưa từng gặp tên tội phạm nào lại hợp tác như vậy, tò mò nói: "Ngay từ đầu anh đã xác định sẽ bị bắt?"
"Đúng, cậu rất hiểu tôi!" Dư Âm vui vẻ cười: "Dương xuân chi tuyết, cùng người tất quả. Sống dưới một tên tuổi nổi danh quả thực rất khó. Thanh niên trẻ đã thần tượng hóa tôi lên thần, thực ra tôi chẳng có gì vĩ đại, tôi chỉ là một người mắc chứng trầm cảm nặng, nói những lời tiêu cực bi quan, những lời nói đó bây giờ như cái gai trên lưng tôi. Nhưng bát nước đã hắt đi sao có thể gạn đầy, so với việc giết chết bốn người này, thì sự ảnh hưởng của tôi khiến họ tự sát mới là tội lỗi đích thực của tôi."
Tôi nói: "Dư tiên sinh, anh không cần phải gánh hết trách nhiệm lên đầu mình, họ tự sát là do cảm thấy thống khổ, chứ chẳng phải do nghe nhạc hay đọc sách của anh mà muốn chết."
Dư Âm lắc đầu: "Không, giới trẻ rất dễ bị tiêm nhiễm, sức cảm hóa của tác phẩm văn nghệ là rất to lớn, anh có biết người tôi sùng bái nhất hồi còn trẻ là ai không?"
"Là ai?"
Dư Âm ngâm nga một câu: "Tôi chính là tôi, là khói lửa màu sắc không giống nhau." Chúng tôi lập tức hiểu ra.