Chương 571: Nạn buôn người
Tôi đốt cho bốn nạn nhân một xấp tiền vàng, sau đó rời khỏi nhà xác. Đi ra bên ngoài, thôn dân rối rít hỏi Nhị Trụ vụ án có manh mối hay không, hắn giữ lời hứa, chỉ nói không biết khiến mọi người thở dài thườn thượt.
Sau khi thôn dân về, Quang trọc nãy giờ im lặng, mở miệng nói: "Tống ca, thật quá mãn nhãn, trước đệ cứ nghĩ đại ca được chào đón trong cục là vì có quan hệ, giờ mới biết thì ra là chân thần!"
Tôi cười khoát tay: "Được rồi được rồi, bớt nịnh hót đi."
Quan trọc xin ý kiến: "Tống ca, vừa rồi trong phòng ám mùi quá, đệ hút điếu thuốc được không?"
"Hút đi!" Tôi nói.
Quang trọc móc ra bao nhuyễn trung hoa đưa tới mời, tôi với Tống Tinh Thần đương nhiên là không hút, tôi hỏi Hoàng đội trưởng: "Ở đây việc lừa bán xảy ra nhiều?"
Hoàng đội trưởng rít một hơi thuốc, rầu rầu cười khổ: "Tôi có thể nói thế này, trong bán kính vài trăm dặm, chỉ cần là thôn trang thì nhất định có phụ nữ bị lừa bán, hoặc trẻ con bị bán."
"Cảnh sát các anh mặc kệ?" Quang trọc trợn mắt la lên.
"Không phải mặc kệ, mà là quản không được. Thái độ Nhị Trụ vừa nãy các anh cũng thấy đấy, những thôn dân này không có khái niệm luật pháp về chuyện đó, hơn nữa trong thôn không chỉ một hai nhà mua con dâu mà là mười mấy hai mươi nhà. Cán bộ trong thôn cũng bao che, cứ bên trên cho người xuống kiểm tra là họ giấu những cô gái mua được đi, đánh du kích với chúng tôi. Nhiều lần có người nhà của nạn nhân bị bán cùng với cảnh sát đi cứu, căn bản là cứu không được, cả thôn kéo nhau ra chặn xe cảnh sát, thậm chí cho người nằm dưới bánh xe, chúng tôi gọi là lực bất tòng tâm!"
Quang trọc nói: "Cảnh sát các anh ăn chay à, sao không dùng súng?"
"Thế nào gọi là không dùng? Nổ súng cảnh cáo vô dụng, chẳng lẽ chúng tôi phải bắn người? Tất nhiên là từ những năm 90, chúng tôi đã xử lý quyết liệt đám buôn người, nhưng gần như vô ích, những vùng nông thôn lạc hậu, trọng nam khinh nữ này là mảnh đất béo bở cho nạn buôn bán phụ nữ, căn bản là không chấm dứt được tình trạng này. Huống gì, bọn buôn người giờ cũng rất manh động, trước đây ít lâu, một cảnh sát đã bị chúng sát hại..."
"A!" Quang trọc giật mình.
Hai vành mắt Hoàng đội trưởng đỏ hoe, xua tay nói: "Những thứ thâm căn cố đế này, chỉ dựa vào một người thì không thể thay đổi, có lẽ cần mấy đời người cố gắng. Tống cố vấn, nếu như anh có thể nói chuyện với lãnh đạo cấp trên, hy vọng sẽ phản ánh về tình hình ở đây."
Tôi gật đầu: "Nhất định!"
Quang trọc to tiếng nói: "Tống ca, ca có biết cái gì là tam giáo cửu lưu không? Bọn đệ lăn lộn ngoài xã hội cũng có quy tắc của mình, đám buôn người này bất kể quá khứ hay hiện tại đều bị người trong giang hồ khinh thường. Vừa nghe Hoàng ca nói những chuyện này, đệ cảm thấy, đối phó với đám nông dân này không thể mềm mỏng mà phải cứng rắn. Hay là để đệ gọi điện kêu đám đàn em..."
Hắng giọng một cái, tôi cắt ngang lời hắn: "Đồng chí Quang trọc, nhiệm vụ nằm vùng của đồng chí đã kết thúc, sao vẫn còn nhập tâm vào vai diễn, có thể nói chuyện cho ra dáng cảnh sát được không?"
Quang trọc cười ha hả: "Đệ làm đại ca lâu năm quá rồi." Sau đó bỏ đi tìm Tống Tinh Thần nói chuyện, tôi nhỏ giọng hỏi Hoàng đội trưởng: "Anh đã từng nghe qua cái tên Cảnh Vương Gia chưa?"
"Chưa hề, sao vậy?" Mặt Hoàng đội trưởng đầy khó hiểu.
Tôi qua loa lấy lệ: "Không có gì, là một tên tội phạm trốn nã, tôi tùy tiện hỏi thôi."
Vụ án này giao cho Hoàng đội trưởng, chúng tôi quay về trụ sở công an. Cảnh sát viên ra ngoài điều tra đã quay lại, thời gian Sở Yên mất tích, xe xuất bến có 7, 8 chuyến, đều đi đến những nơi khác nhau, tôi chú ý trong đó có một xe đi Ô Gia thôn.
Bởi không tìm được tài xế nên không thể chắc chắn Sở Yên đã đi đâu. Quang trọc vừa nghe vậy thì tâm trạng lo lắng, vỗ bàn một cái, nói muốn tự mình đi tìm hiểu, tôi kiên quyết cản lại: "Ngươi không tin ta?"
Quang trọc cười khổ: "Đệ đương nhiên là tin vào năng lực của đại ca, nhưng đệ không ngồi yên được..."
Tôi nghiêm túc nói: "Ngươi ngàn vận lần đừng gây thêm phiền phức cho ta, càng không được phép tự tiện hành động. Chẳng lẽ ngươi hy vọng, chúng ta từ đi tìm một người thành đi tìm 2 người?"
Tôi suy nghĩ đôi chút, quyết định tới bến xe bus hỏi thăm, liền cáo từ mọi người. Đầu tiên, ba người chúng tôi tới quán chè mà Sở Yên ngồi chờ xe, đưa ảnh của cô bé hỏi nhân viên có gặp không.
Nhân viên nhìn một lúc như ngây người, hai mắt sáng rực nói: "Oa, xinh đẹp quá, cô gái này là minh tinh mới vào nghề à?"
"Anh đã gặp qua chưa?" Tôi không nhịn được, hỏi.
"Xin lỗi, ngày đó không có ca của tôi."
Nhân viên tiệm vừa dứt lời, một câu chửi bậy bắn khỏi miệng Quang trọc, hắn túm cổ anh ta lôi ra khỏi quầy, hét vào mặt: "Vậy ngươi còn dài dòng văn tự, có tin lão tử giết chết ngươi không?"
"Quang trọc!" Tôi quát.
Lập tức hắn đổi giận thành vui, trả anh nhân viên về chỗ cũ, vỗ vỗ vai nói chỉ là đùa giỡn.
Quả thật Sở Yên quá xinh đẹp, tới mức hoa nhường nguyệt thẹn, cả đường hỏi thăm, chúng tôi luôn bị hỏi ngược lại cô bé này là ai? Người ở đâu? Là diễn viên hay là ca sĩ? Chúng tôi là gì của cô ấy?
Cứ như vậy khiến Quang trọc nổi giận, làm tôi rất mệt mỏi, hỏi đến chạng vạng tối mà chẳng thu hoạch được gì, tôi thật có ý nghĩ muốn buông bỏ.
Toàn thân mệt mỏi, tôi đi về hướng nhà khách, Quang trọc thì vẫn dồi dào sức lực, bàn với tôi tối nay ăn cơm ở đâu, thấy tôi không để ý, hắn lại quấy rầy Tinh Thần.
Đột nhiên đối diện vang lên tiếng hét thất thanh, một phụ nữ kêu: "Cứu mạng, cứu mạng!"
Một thanh niên với mái tóc xù đang kéo một phụ nữ, miệng cười hề hề nói với người đi đường: "Đây là vợ tôi, mới cãi nhau, làm mọi người chê cười rồi. Bà xã, theo anh trở về đi, anh thề sẽ không uống rượu nữa."
Cô gái kia rất hoảng sợ la lên: "Tôi không biết anh ta, anh ta là kẻ lừa đảo, mau gọi 110, tôi cầu xin mọi người! Cầu xin mọi người!"
"Bà xã, đừng làm loạn nữa, theo anh về nhà..." gã thanh niên vừa nói vừa tóm tay cô gái lôi vào bên vệ đường, nơi có một chiếc xe con đang dừng sẵn.
Người vây xem rất đông, nhưng chẳng ai tình nguyện đứng ra. Thật ngông cuồng biết bao, lại dám bắt cóc một cô gái giữa ban ngày, một cỗ lửa giận vô hình xộc lên ngực tôi.
"Không được, chúng ta phải quản chuyện 'ồn ào' này!" Tôi nói.
"Tống ca, đệ chờ câu này của ca lâu rồi!" Quang trọc đã sớm đằng đằng sát khí, sải bước tiến lên, vươn tay túm mạnh tóc gã thanh niên, tên kia đau đến trợn mắt, mắng: "Thằng chó, buông tay!"
"Ai da!" Quang trọc tỏ ra giật mình: "Bảo sao nhìn quen như vậy, đây chẳng phải là Tiểu Cơ sao? Bệnh ung thư của cha ngươi đã chữa khỏi chưa? Đây là bạn gái ngươi à?"
Câu cuối cùng là vừa nhìn cô gái vừa nói, cô ta bị dọa sợ đến dàn giụa nước mắt: "Tôi không quen anh ta, anh ta là tên lừa đảo."
Quang trọc vung tay đấm thẳng vào mặt gã thanh niên, rất nhanh đã đấm mặt hắn thành đỏ như trái gấc, vừa đán vừa làm bộ nói: "Ta nói Tiểu Cơ nha, gần đây có phải ngươi thiếu tiền không, thiếu tiền thì nói với anh em một tiếng, một hai trăm ngàn có là gì. Nếu muốn xin cho mẹ ngươi về làm trong cơ sở chăm sóc sức khỏe, ta bảo anh em chiếu cố cho bà, nói gì thì nói ngươi cũng không được làm chuyện thương thiên hại lý này, đúng không?"