Âm Phủ Thần Thám

Chương 572: Trượng nghĩa thường là đồ tể

Chương 572: Trượng nghĩa thường là đồ tể


Gã thanh niên tóc dài mấy lần muốn thoát khỏi tay Quang trọc, nhưng hắn túm rất chặt, chỉ có thể bị buộc nghe Quang trọc giảng đạo lý. Đám người đứng xem bật cười, đến cả khóe miệng Tống Tinh Thần cũng khẽ nhếch lên.
"Không ngờ tên vô lại này lại có tinh thần hiệp nghĩa!" Tống Tinh Thần nói.
Lúc này, trên chiếc xe đỗ ven đường có mấy tên nhảy xuông tay cầm dao, mã tấu, gậy ba khúc xông về phía Quang trọc. Những người đứng xem sợ chạy tán loạn, tôi nói: "Tinh Thần, mau giúp hắn một tay!"
Tống Tinh Thâng gật đầu, nhặt một viên sỏi ở bồn hoa bên cạnh, nhanh đến gần như không thấy, một tên trong số chúng kêu thảm ngã ra đất. Tống Tinh Thần nhanh như điện ném liền mấy viên, toàn bộ trúng cổ chân, đám người còn chưa tới trước mặt Quang trọc đã ngã đầy ra đất. Quang trọc không khách khí, nói: "Ui da Tiểu Cơ, đây đều là anh em của ngươi? Khách sáo quá, vừa tới đã nhận được đại lễ!"
"Đầu trọc chết tiệt, dám xen vào chuyện của chúng ta, ta xử ngươi!" Một tên đứng dậy tức giận mắng, cầm dao chọc một nhát về phía Quang trọc.
Tống Tinh Thần lăm lăm viên sỏi trong tay, định cứu, nhưng nói gì Quang trọc cũng là giang hồ xông pha bấy lâu, phản ứng rất nhanh, đẩy tên tóc dài về phía tên cầm dao, hai người liền đập vào nhau, ngã ra. Hắn tiến tới một bước, giẫm mạnh lên tay cầm dao, tên kia đau đến kêu gào.
Quang trọc cười nói: "Người anh em, nằm dưới đất làm gì, nhặt tiền à, dậy đi thôi!"
"Giết nó!" Gã kia đột nhiên hét lên.
Chỉ thấy một tên khác đứng dậy, rút bên hông ra một khẩu súng, người xung quanh sợ hãi la hét, Quang trọc cũng sợ đến ngây người. Tống Tinh Thần vốn đứng bên cạnh tôi, vèo một cái giống như tên bắn, chỉ 2 giây đã vọt đến sau lưng kẻ cầm súng. Tinh Thần cầm vỏ đao vỗ một cái vào tay tên kia, chỉ nghe rắc một tiếng, có lẽ đã gãy xương, khẩu súng vuột lên trên không.
Tống Tinh Thần giơ vỏ đao, nhẹ nhàng tiếp lấy khẩu súng, tôi vội đi tới, rút khăn tay ra bọc nó lại.
Đây là một khẩu súng tự chế, rất thô sơ, nhưng thừa sức bắn chết người, tôi cẩn thận cất nó vào túi để sau giao cho bên cảnh sát.
Tống Tinh Thần dùng vỏ đao đâm liên tiếp vào lưng đám người, mấy tên côn đồ lăn ra đất kêu rên, không bò dậy nổi, Quang trọc trợn mắt nói: "Đại hiệp, ngươi đánh gãy xương sống chúng rồi à?"
"Không, ta chỉ điểm huyệt Đại Chuy của chúng thôi." Tống Tinh Thần nhàn nhạt nói.
"Điểm huyệt? Há há ngươi nói phét!" Quang trọc không tin.
Phía đầu đường có tiếng còi xe cảnh sát, thấy cô gái kia định rời đi, tôi vội ngăn lại, nói: "Phiền cô đừng đi vội, làm chứng trước mặt cảnh sát giúp chúng tôi một chút!"
Cô gái hốt hoảng nói: "Nhưng con tôi vẫn còn ở nhà khách và bị ốm, tôi phải về."
Tôi nói: "Quả thực xin lỗi, chỉ làm phiền cô vài phút thôi, yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không phải người xấu."
Cô gái cúi đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn mấy người đã cứu tôi, cảm ơn!"
Sau khi cảnh sát đến, hỏi chuyện gì xảy ra, có mấy người đứng xem còn tự nguyện đứng ra kể lại tình hình. Cảnh sát nghe thấy ba người chúng tôi khiến đám buôn người tan tác thì giật mình, hỏi thân phận gì. Tôi lấy giấy chứng nhận tổ đặc án ra, cảnh sát kinh ngạc nói: "Thì ra là anh em một nhà...a, tôi nhớ rồi, anh chính là cố vấn vụ án cho Hoàng đội trưởng?"
"Đúng đúng đúng!" Tôi cười: "Những tên này giao cho các anh."
Đám buôn người bị giải đi, bọn chúng thật ngông cuồng, tên định đâm Quang trọc có vẻ là cầm đầu, còn buông lời: "Tốt nhất tối nay các ngươi nên cuốn xéo, nếu không muốn chết!"
"Đồ buôn người còn dám mạnh miệng, mẹ ngươi không bán được, không có tiền nuôi ngươi nên ngươi làm trò này hả?" Quang trọc mắng.
"Đầu trọc chết tiệt, ngươi cũng không chịu hỏi xem..."
"Hỏi xem mẹ của ngươi bị bán ở đâu à? Sao thế, còn có giảm giá chơi mẹ ngươi nữa à đồ con rùa?"
Tên cầm đầu tức đến mặt đỏ gay, lời nói của Quang trọc quá giang hồ rồi, cảnh sát nghe cũng lúng túng, liền bảo người lôi tên buôn người lên xe, tôi coi như được thỉnh giáo cái gì gọi là lưu manh đúng nghĩa.
Cô gái thì nói con mình đang ốm nằm ở nhà khách, không thể đi lấy khẩu cung ngay, cảnh sát nể mặt tôi, để cho cô ấy về trước, có gì sẽ liên lạc qua điện thoại.
Cô gái lại nói mấy lời cảm tạ ân đức, vốn là định sẽ chia tay tại đây, nhưng đột nhiên tôi chú ý thấy mũi giày cô ta dính đầy bùn, quần cũng dính, bên trong thì mặc áo nông dân vá chằng vá đụp, bên ngoài khoác áo khoác vừa mua.
Nhìn dáng vẻ cô gái có vẻ là đã đi đường núi xa xôi đến đây, đột nhiên nổi lên nghi ngờ, tôi liền hỏi: "Chị gái, con chị bị bệnh gì?"
"Lên cơn sốt, sau khi tới đây thì không hạ, khiến tôi thật sự khổ sở. Vốn là định ra ngoài mua thuốc cho con, ai ngờ bị đám buôn người này để mắt tới, may mà có các anh, nếu không..." Cô gái gạt nước mắt nói.
Tôi xua tay: "Đừng khách sao, phải rồi, cho tôi xem cô mua thuốc gì."
Cô gái lôi trong túi ra một hộp thuốc pha nước, Quang trọc la lên một tiếng: "Ai da, thứ này không tác dụng đâu, sốt cao thì phải đi truyền nước, trẻ nhỏ bị bệnh thì càng không được chậm trễ, cô gái, có phải cô gặp khó khăn gì không?"
Cô gái ấp úng, Quang trọc nói: "Đi, về nhà khách, đưa cháu đi truyền nước biển, tiền tôi trả. Tống ca, ca có việc thì về trước đi, đệ đưa cô này đi một chuyến."
Thấy Quang trọc bặm trợn như vậy, phụ nữ không tiện từ chối, liền dẫn đường, tôi với Tinh Thần cũng theo sau.
Tôi cảm thấy Quang trọc này có mấy phần na ná Lỗ Trí Thâm, người như hắn thời này rất hiếm, như câu nói "Trượng nghĩa thường là đồ tể." Đại khái là bởi vì thường giết heo, chó làm thịt nên lỗ mãng, ít so đo, vì vậy thường trượng nghĩa.
Người có học khi gặp chuyện thì luôn so đo cân nhắc, sợ bị lừa bịp, nhất là xã hội hiện nay lừa đảo như nấm, không ngừng lấy đi lòng tin của mọi người. Lâu ngày xã hội trở nên lạnh lùng giữa chính con người với nhau, nghĩ đến mà thật chua xót.
Chúng tôi đến một nhà trọ nhỏ, quả nhiên có một đứa bé đang sốt cao, hai má đỏ bừng, nhìn rất đáng thương. Quang trọc không nói hai lời, liền bế đi, chúng tôi tìm một phòng khám gần đó để bác sĩ truyền nước, đứa bé mê mệt ngủ thiếp đi.
Tôi thầm nghĩ người phụ nữ này hẳn là đang túng quẫn, không có tiền trả, liền lấy điện thoại ra định thanh toán, ai ngờ cô ta nói: "Không không, ở đây tôi có tiền."
Chỉ thấy cô ấy móc trong túi ra một xấp tiền 100 tệ, nhăn nheo, nhìn qua cũng phải chừng 3000.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất