Chương 575: Băng nhóm buôn người
Hành hạ Mao Tứ 20 giây, phản phệ khiến đầu tôi ong lên, ngoắc ngoắc ngón tay về phía gương, Quang trọc chạy vào, mang sữa cho tôi, hiếu kỳ hỏi: "Tống ca, vừa rồi ca làm gì hắn, mà hắn rống lên như héo chọc tiết thế?"
Tôi ôm đầu cười: "Tò mò à, có muốn trải nghiệm thử không?"
"Không không!" Quang trọc xua tay lia lịa: "Thôi để đệ ra ngoài trước."
Lúc đi, hắn còn khinh bỉ lườm Mao Tứ một cái, có điều Mao Tứ còn đang đắm chìm trong sự sợ hãi to lớn về tinh thần, chẳng có phản ứng gì.
Uống hớp sữa lạnh, tôi thoải mái hơn nhiều, hỏi Mao Tứ: "Có biết Cảnh Vương Gia không?"
Hắn liều mạng lắc đầu, nhìn tôi như nhìn quái vật. Tôi dĩ nhiên không phải muốn hỏi thăm Cảnh Vương gia, hắn không biết rằng, đối với tôi mà nói, việc hắn không liên quan đến Cảnh Vương Gia là chuyện tốt. Tôi đã bị Hoàng Tuyền và Lục Đạo Cuồng Trù để mắt, không muốn kinh động thêm một lão yêu quái trong tổ chức nữa.
Tôi hỏi tiếp: "Đám buôn người các ngươi ở đây được tổ chức ra sao, ai là lão đại?"
Mao Tứ không chịu nói, tôi đập bàn một cái khiến hắn phát run, nói cho tôi, toàn bộ đám buôn người địa bàn Phù Phong đều có tổ chức, chia làm 12 đỉnh núi, cai quản khu vực riêng. Mỗi đỉnh làm cái gì mà mình cho là đúng, không xâm phạm lẫn nhau, đỉnh núi chỗ Mao Tứ tên là Lão Viên Sơn.
Bên trong mỗi đỉnh núi sẽ liên lạc theo trên dưới, phía dưới Mao Tứ có không ít 'shipper', chúng đều biết Mao Tứ, nhưng không biết rằng trên Mao Tứ còn có một lão đại, là sơn chủ Lão Viên Sơn.
Tôi hỏi: "Hắn tên gì?"
"Không...không thể nói. Đàn em bán đứng sẽ phải chịu cực hình, sống không bằng chết. Tuyệt đối không thể nói!" Mao Tứ run rẩy.
Tôi đe dọa: "Ta cũng có thể cho ngươi sống không bằng chết!" Sau đó sờ mũi mình một cái, bên ngoài vang lên tiếng Quang trọc gõ kính.
Mao Tứ cầu xin: "Đại ca, van xin ngài, cái này tôi thật không thể nói, nếu nói ra, cả nhà tôi sẽ xong đời!"
Tôi không đồng cảm với thứ rác rưởi, dùng minh vương chi đồng hành hạ hắn thêm 10 giây, Mao Tứ gào khóc thảm thiết, sau khi kết thúc, toàn thân như tắm trong mồ hôi, run rẩy nhưng vẫn giứ bí mật tuyệt đối.
Tống Tinh Thần đề nghị: "Có cần dùng bí dược Tống gia cạy miệng hắn không?"
Tôi lắc đầu: "Đừng, ở đây phải giữ mình một chút. Xem bộ dạng này hắn nhất định không nói, nhưng chỉ cần không liên quan đến Cảnh Vương gia thì không sao."
Tôi rất chắc chắn không phải là Cảnh Vương Gia, bởi vì ban nãy nói ra cái danh hiệu này, hắn không hề có chút dao động nào.
Tôi nói với Mao Tứ: "Nói những gì ngươi có thể nói!" Mao Tứ nuốt nước bọt, nói về việc nội bộ trong băng nhóm buôn người. Lão Viên Sơn của chúng khống chế thị trường mấy chục thôn quanh đây. Dù là xa xôi, dù là thôn trang nhỏ thì đều có chỉ điểm của chúng. Những kẻ chỉ điểm này vẻ ngoài thật thà, rất biết giao thiệp với nông dân, cũng dễ dàng chiếm được lòng tin.
'Hàng hóa' từ khắp cả nước đổ về. Mấy năm gần đây internet phát triển, lừa bán qua mạng cũng là nguồn cung quan trọng. Làm chuyện lừa gạt này đều là những tên lưu manh vô công rỗi nghề trên cả nước, không cần phí sức đến tập đoàn buôn người.
Sau khi có hàng, tập đoàn sẽ căn cứ vào chất lượng mà trả công cho chúng, sau đó bán đi qua con đường của mình. Phụ nữ và thiếu nữ luôn là hàng hiếm, vĩnh viễn chẳng lo ế hàng, chỉ riêng mặt hàng này đã thu về cả mấy triệu một tháng, hơn nữa còn là lãi ròng.
Ngoài nguồn thu đó, mấy năm nay chúng còn nhận cả hàng là nam giới, chủ yếu là buôn bán nội tạng qua các nước Đông Nam Á như Thái Lan, Myanmar, việc này do một nhóm khác trong tập đoàn phụ trách, Mao Tứ chỉ nhận tiền công kiểm đếm mà thôi.
Mao Tứ khai mà ngữ khí như đang nói chuyện làm ăn, khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Cứ tính trung bình mỗi một phụ nữ hay trẻ em là 40 ngàn, để có thu nhập như vậy thì một tháng chúng phải bắt cóc hơn 100 người, toàn tỉnh là hơn 1000 người, đó chính là 1000 gia đình tan vỡ. Tôi đã từng chứng kiến người mẹ mất con ở ga tàu hỏa giống như phát điên, treo cái biển tìm con trước ngực mà tâm lý rất khó chịu. Đối với người trong cuộc mà nói, đây sẽ là sự đau khổ kéo dài cả đời, còn với những kẻ buôn người, là mua thuốc, mua rượu, mua xe, là tiền bo cho gái làng chơi! Biến người sống sờ sờ thành món hàng, tội ác này trong mắt tôi còn tàn bạo hơn mưu sát.
Mưu sát hầu hết là hành vi bộc phát, còn lừa bán ở nơi xa xôi này đã tạo thành thị trường cung cầu, bên mua bên bán chẳng có chút cảm giác tội phạm nào, tầm thường giống như dân buôn lậu điện thoại vậy.
Tôi kìm chế sự tức giận trong lòng, hỏi Mao Tứ: "Còn gì nữa không?"
Mao Tứ suy nghĩ một chút, nói: "Phải rồi, gần đây lão đại nói với ta, bên này có một cô gái đang quấy rối. Có vẻ cô ta qua lại trong địa bàn của ta, lão đại giục ta kiểm tra cho kỹ, tìm ra cô gái đó."
Tôi kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh: "Lão đại có nói với ngươi đặc điểm của cô ấy không?"
"Cái này thì không..."
Trông hắn có vẻ là nói thật, tôi phất tay: "Được rồi, cút đi!"
Đi ra ngoài, tôi hỏi cảnh sát phụ trách vụ án, đám cặn bã này phải ở lại đây bao lâu, cảnh sát nói: "Chưa biết được, phải xem có tìm được chứng cứ không, có chứng cứ mới đủ thủ tục pháp lý, đại khái theo khung hình phạt tội lừa bán, từ 5 đến 10 năm. Nếu không có chứng cứ thì cùng lắm là kết tội bắt giữ người trái phép, tạm giam 1 tuần đến 15 ngày thôi."
Tôi gật đầu: "Để xem trong khoảng thời gian này tôi có thể tìm ra chứng cứ hay nhân chứng không."
Cảnh quan nói: "Nếu vậy thì thật cảm ơn anh."
Điện thoại tôi báo có tin nhắn, thì ra là Lão Yêu gửi, hắn đã tra được gì đó, có điều nội dung tương đối nhiều, hắn gửi qua email, tạm thời tôi chưa xem được.
Tôi định sẽ đi gặp người phụ nữ kia trước, liền tới nhà trọ cô ấy ở, quả nhiên chị đã về, đứa con cũng đã hạ sốt, tậm trạng tốt hơn, nói với chúng tôi: "Hoàng đội trưởng thật là người tốt, anh ấy đã liên lạc với người nhà tôi, ngày mai sẽ đón tôi về."
Quang trọc thẳng như ruột ngựa nói: "Cô gái, ta thấy cô năm nay mới hơn 20, mang theo một đứa con, sau này làm sao lấy chồng? Theo ta thì hay là cô gửi nó vào trại mồ côi đi."
Chị gái vuốt ve đầu đứa con, nói: "Đừng nói như vậy, nó là ruột thịt của tôi, tôi bị lừa bán hai năm qua, đứa bé này là nơi ký thác tinh thần duy nhất của tôi, làm sao tôi vứt bỏ nó được?"
Quang trọc thở dài: "Làm phụ nữ đúng là không dễ dàng. Phải rồi, cô là người Quảng Đông, có ở gần Đông Hoàn không? Ta có một đàn em làm ăn ở đó, hay là ta bảo hắn giới thiệu công việc cho cô. Ta không biết tư tưởng cô bảo thủ hay không, việc này suy cho cùng cũng không có gì, kiếm sống dựa vào tay nghề. Giờ thứ cô thiếu nhất là một công việc ổn định, có đúng hay không?"
Tôi trợn to mắt, thật không tin được hắn lại khuyên người ta làm gái dịch vụ, không hổ là xã hội đen!
Chị gái thì nào có biết gì, cao hứng: "Được đấy, tôi đang rầu rĩ sau này làm sao để nuôi mình và con, công việc này có yêu cầu trình độ học vấn không? Không có tay nghề có thể làm không?"
"Chắc chắn là được, điều kiện của cô hoàn toàn phù hợp..."
Tôi vội ngăn cản, nói: "Đừng có nghe lời hắn, chị gái, chị nhìn hắn đi, với cái tính cách này, giống như người đàng hoàng sao?"
Chị gái quan sát trên dưới Quang trọc, phì cười: "Tôi cảm thấy anh ấy là người tốt!"
Trong lòng tôi thầm khóc, nhãn lực của chị quả là khác người!
P/s: Lời của tác giả: Sở Yên muội muội sắp phải chết rồi, thật thương tâm quá, không muốn viết tiếp đâu, ahuhu!