Âm Phủ Thần Thám

Chương 576: Kế hoạch điên rồ của Sở Yên

Chương 576: Kế hoạch điên rồ của Sở Yên


Tôi hỏi chị ta có biết gì thêm về Sở Yên không, hy vọng chị biết gì nói nấy. Người phụ nữ suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi với cô ấy trước thì chẳng nói gì với nhau. Lúc trốn ta được, thấy cơ thể cô ấy suy nhược, tôi rất lo lắng, cô ấy nói mình bẩm sinh đã không khỏe mạnh. Sau khi về tới huyện thành, vào một nhà vệ sinh công cộng, cô ấy lấy ra một cái túi nylon giấu sẵn, hình như được chuẩn bị từ trước. Bên trong có hai bộ quần áo, tôi với cô ấy thay, sau đó chúng tôi đi ăn một chút, cô ấy thì cứ nhìn đồng hồ liên tục..."
"Ăn gì?" tôi hỏi.
"Ăn chè." Chị trả lời.
"Đối diện bến xe?" tôi hỏi tiếp.
"Đúng, sao anh biết?" Chị nói: "Tôi hỏi cô ấy mấy vấn đề, nhà ở đâu, sao lại bị lừa tới đây, sao không liên lạc với người thân, cô ấy chỉ cười nói là phải tìm một người, sau đó thì đi mất.
"Mấy giờ?" Tôi hỏi.
Chị đáp: "8h sáng. Bởi cô ấy vừa đi không lâu thì tôi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ bưu điện, 8 tiếng, không sai."
Tôi cảm ơn chị gái rồi cáo từ, lúc gần đi Quang trọc ném cho chị số điện thoại. Ra ngoài, tôi nói với hắn: "Không phải ngươi định giới thiệu cô ấy làm gái dịch vụ đấy chứ?"
Quang trọc cười ha hả lắc đầu: "Không có không có, sao đệ có thể làm chuyện tệ hại đó được! Hai năm qua Hắc Báo bang cũng tẩy trắng hết rồi, không kinh doanh mấy thứ này nữa."
Tôi thầm nghĩ có quỷ mới tin, nhưng việc trước mắt không phải là quan tâm chuyện này. Tôi quay về nhà khách, mở máy tính đọc email Lão Yêu gửi, tất cả là ghi chép trò chuyện của Sở Yên cùng một người khác. Nick name của người này là Heo Không Sợ Chết, hai người quen nhau từ nửa năm trước. Ban đầu chỉ là tán gẫu bình thường, bỗng một hôm Heo Không Sợ Chết nói với Sở Yên: "Tiểu Yên, thật ra tôi là kẻ lừa bán người, bạn có sợ không?"
Sở Yên trả lời: "Thật chứ, bạn đã lừa bán ai rồi?"
"Rất nhiều, nam, nữ, trẻ em, tôi không lừa bạn, tất cả đều đáng tội."
"Tại sao?"
"Tôi không tiện giải thích, chuyện này có liên quan tới kinh nghiệm của tôi. Cứ như vậy đi, nếu muốn cho tôi vào blacklist thì cứ tự nhiên."
Có vẻ Sở Yên rất hứng thú đối với người này, cứ cố hỏi nguyên do, hôm sau người đó gửi tới một tin nhắn thoại, hai người nói chuyện với nhau hàng giờ liền.
Đây thật đúng là làm khó tôi, phần quan trọng nhất thì lại không có ghi chép, tôi chỉ có thể tiếp tục kéo xuống, định đoán xem rốt cuộc hai người nói với nhau những gì.
Không ngờ sau đó hai người lại trở nên rất thân, không giấu diếm nhau bất cứ thứ gì, rốt cuộc là tên buôn người này làm cách nào để cảm động Sở Yên. Chẳng lẽ một thiếu nữ không vướng bụi trần lại thích một gã đàn ông nguy hiểm, còn là một tên buôn người, chuyện này cũng quá...
Hai người thậm chí còn nói về chi tiết việc lừa bán, ví như:
Lúc đó Heo Không Sợ Chết gửi một tin nhắn thoại.
Sở Yên hỏi ai đang khóc vậy?
Heo đáp: "Ha ha, là một phụ nữ tôi vừa lừa được, chính là người lần trước tôi nói với bạn, cô ta đáng tội."
Sở Yên nói: "Thật tàn nhẫn!"
Heo nói: "Tôi định sẽ đưa cô ta tới vùng nông thôn Sơn Tây, hy vọng cô ấy thích nơi đó."
Heo Không Sợ Chết này rất cẩn trọng, những tin tức mấu chốt hắn đều dùng tin nhắn thoại, có lẽ đã sớm dự liệu được sẽ bị người ta chụp lại ghi chép nói chuyện.
Sau đó hai người lên một kế hoạch điên rồ, nội dung cụ thể lại là tin thoại. Cuối cùng Sở Yên nhắn: "Tôi chẳng còn sống được bao lâu, hy vọng mấy ngày cuối đời có thể hoàn thành kế hoạch này." Heo Không Sợ Chết vui vẻ đồng ý, bảo cô bé tới Chu Khẩu gặp mặt.
Xem xong cuộc đối thoại này, tôi đoán Heo Không Sợ Chết cũng không phải con buôn bình thường, nếu hai người đã biết liên thủ làm chuyện này, chứng tỏ hắn là một tội phạm chính nghĩa, lấy bạo chế bạo.
Chuyện này làm tôi nhớ tới một tin hồi trước trên tv, có một cô gái bị người thân lừa bán, sau đó lập kế bán ngược lại người đã bán mình.
Việc Sở Yên bỏ nhà đi, vốn tưởng chỉ là một thiếu nữ sắp chết nên muốn ra ngoài, ai ngờ lại dính đến nhiều chuyện như vậy, khiến tôi cảm thấy sự việc càng ngày càng thú vị, có điều trước mắt vẫn chỉ là màn sương mù, chưa rõ tung tích của cô bé ở đâu.
Cả ngày mệt mỏi, 10h tối vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ. Sáng hôm sau thức dậy vẫn còn nghe tiếng Quang trọc ngáy như sấm phòng bên, ngại mang theo hắn phiền phức nên tôi gọi Tống Tinh Thần dậy, hai người ăn qua bữa sáng rồi tới bến xe.
Bến xe buổi sáng đông đúc, một chiếc xe chuẩn bị xuất bến, nhân viên bán vé hô lớn địa điểm, cũng có mấy xe là từ bên ngoài lái vào, từng tốp nông dân đi chợ bước xuống.
Tôi tìm nhân viên bến, muốn xin một lịch trình xuất bến, lần lượt hỏi những tài xế xuất bến lúc 8h, có một tài xế nhận ra Sở Yên, la lên: "Tôi đã nhìn thấy cô bé này, hôm đó ngồi xe một mình, nhìn rất đáng thương. Trên đường có hai tên lưu manh quấy rầy, bị tôi mắng cho chạy mất dép."
Tôi hỏi: "Cô ấy xuống xe ở đâu?"
"Huyện Khai Bình." Tài xế đáp không nghĩ ngợi.
"Lúc xuống xe cô ấy đi một mình hay có người đón?"
"Một mình...phải rồi, mà các anh là ai?" Tài xế cảnh giác hỏi ngược lại
Tôi trả lời qua loa, rồi gọi điện cho Quang trọc, bảo hắn mau tới đây. Không kịp ngồi chuyến xe này nữa, hơn 9h Quang trọc mới lững thững tới, chúng tôi đành gọi taxi, lúc đi tôi không quên gọi điện cáo biệt Hoàng đội trưởng, cảm ơn anh ta đã chiếu cố.
Vừa biết được đã nghe ngóng ra tung tích Sở Yên, Quang trọc liền hưng phấn: "Tống ca, tin đó có tin được không? Tiểu Yên đến đó làm gì, đệ chưa từng nói chuyện cùng cô ấy, ca nói xem, đệ mặc đồ thế này sẽ không hù dọa cô ấy chứ?"
Tôi dặn dò: "Nhắc trước, ngươi trước mặt cảnh sát thì thu cái chất giang hồ lại, đừng tùy tiện nói chuyện, mà tốt nhất là đừng nói gì."
Quang trọc lôi kính râm trong túi bụng ra, đeo rồi nghiêm trang ngẩng đẩu lên: "Đệ không nói câu nào, sẽ đóng giả thành vệ sĩ đứng sau Tống ca, ca thấy ổn không?"
Tôi cười: "Nhớ đấy!"
Nơi đây thuộc về đồng bằng Hán Trung, nhưng đường vẫn tương đối gồ ghề, vừa ăn sáng xong khiến bụng tôi khó chịu, Tống Tinh Thần liền lấy Tô Hợp Hương ra, cho tôi ngậm 1 viên.
Phương pháp chế dược của Võ Tống quả nhiên điêu luyện hơn tôi, viên thuốc rất mịn, tan ra trong miệng là một luồng khí mát lạnh thông lên não, cảm giác say xe tức thì biến mất.
Quang trọc bên cạnh tò mò nhìn, tôi cho hắn một viên, hắn để trong tay quan sát, bỏ vào miệng, sau đó kêu lên: "Thoải mái! Thoải mái! Tống ca, thuốc của ca thật là đỉnh!"
Tài xế nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quái, tôi lúng túng chữa thẹn: "Kẹo bạc hà thôi, nói bậy gì vậy."
Tống Tinh Thần lạnh lùng nói: "Tên đầu trọc này đóng vai hài rất có tố chất!" Tôi cười gật đầu, phản ứng của tên này rất khôi hài, nếu sau này không làm xã hội đen nữa thì nên cân nhắc lấn sân vào làng giải trí.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất