Âm Phủ Thần Thám

Chương 58: Tái hiện huyết án

Chương 58: Tái hiện huyết án


Tôi với Hoàng Tiểu Đào đeo mặt nạ lên, mỗi người ngồi một bên bàn, nàng mở đầu câu chuyện trước, nói: "Ông xã, thức ăn hôm nay có hài lòng không?" Sau đó thì phì cười: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cảm giác cứ như đang chơi đùa, nên không nhịn được cười, làm lại lẫn nữa."
Nàng tỏ ra tình cảm, nói: "Ông xã, thức ăn hôm nay có hài lòng không?"
"Bà xã, tay nghề của em càng ngày càng tốt." Tôi thuận miệng đáp, sau đó suy nghĩ một chút xem tiếp theo nên nói gì: "Phải rồi, hôm nay mẹ lại ra ngoài đánh mạt chược à?"
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Đúng, hôm nay mẹ còn thắng mười mấy tệ nữa cơ, cao hứng lắm."
Tôi không khỏi cười khổ một tiếng: "Bình thường thua mấy trăm tệ, tháng được chút tiền lẻ này thì thấm vào đâu, bảo mẹ đừng ra ngoài nữa, ở nhà mà xem TV."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Lời này anh đi mà nói với mẹ, em làm sao mà ngăn được. Đây thú vui của mẹ, anh là con trai còn muốn tước đoạt hay sao?"
"Haiz, anh chỉ lo mẹ lên xuống cầu thang bất tiện thôi." Tôi nói.
Ban đầu, lời thoại của hai chúng tôi hoàn toàn là diễn xuất, mỗi khi nói một câu lại dừng lại một chút suy nghĩ câu tiếp theo. Nhưng dần dần, cả hai giống như hòa vào nhân vật, những lời nói bắt đầu phát ra lưu loát, rất giống một đôi vợ chồng bình thường.
Cả hai nói mấy chuyện vụn vặt thường ngàu, Hoàng Tiểu Đào còn làm động tác ăn cơm. Nói ra cũng thần kỳ, căn nhà vốn tối om bỗng trở nên rất thoải mái. Ngoài cửa sổ có ánh mặt trời xuyên vào, bên hàng xóm vang lên tiếng xào nấu, tiếng trẻ con khóc, tiếng chó sủa, thậm chí thỉnh thoảng có tiếng xe hơi chạy qua.
Tôi giống như lầm vào cảnh thực trong mộng, ý thức và thân thể hoàn toàn tách biệt, miệng không nghĩ ngợi bật ra một câu: "Bà xã, giờ em đang có thai, cần chú ý giữ gìn, lần sau đừng nấu mấy món dầu mỡ này nữa."
Người đối diện tôi bây giờ không còn là Hoàng Tiểu Đào đeo mặt nạ, mà chính là nạn nhân nữ đã chết, khoảng hơn 40 tuổi, nhưng không hề có vẻ già, mặc áo len tím, nhìn qua cũng thấy là một vị thê tử đoan trang hiền thục.
Nàng gắt giọng: "Mỗi lần tôi hầm gà, hầm móng giò, anh đều than phiền là chẳng có mùi vị. Chẳng phải đi làm về anh chỉ muốn ăn mấy món xào, uống chút rượu sao?"
Tôi cúi đầu nhìn, trên bàn là thức ăn phong phú, trước mặt còn có một chai Hoàng Tửu, một cái chén nhỏ. Tôi rót rượu vào chén, uống một ngụm, cảm giác cay nóng tràn ngập trong miệng, lan xuống thực quản, mẹ nó, cảm giác này y như thật.
Tôi nói: "Vì bảo bảo nhà chúng ta, tôi tình nguyện ăn thanh đạm mấy tháng. Kể cả thuốc là cũng kiêng, khói thuốc đối với bảo bảo không tốt."
"Không biết là con trai hay con gái, chúng ta đã có một con gái, một nam một nữ thì tốt biết mấy." Nàng trả lời.
Tôi chợt nghe bên cạnh có tiếng nhai thức ăn, quay đầu nhìn lại, một bà lão, cũng chính là mẹ của nạn nhân đang ngồi đó, không nói câu nào, dùng bữa.
Tại sao tất cả đều giống như thật vậy, tôi có thể nhìn thấy tình hình án mạng hôm đó, mỗi cá nhân, mỗi chi tiết hiện rõ mồn một trước mắt.
Tôi cố nhớ lại toa thuốc trong sách viết, Dương Kim Hoa, Long Lệ, Thử Vĩ Thảo, Ô Dầu... mẹ nó, đây đâu phải là thuốc khơi gợi cảm xúc, rõ ràng là thuốc gây ảo giác, tổ tiên, các người lừa gạt con rồi.
Nhưng lúc này tôi đã hoàn toàn chìm đắm trong đó, ngay cả ý thức của bản thân cũng bắt đầu mơ mơ màng màng, 'tôi' hưởng thụ thức ăn và rượu, đột nhiên trong tai ong lên một tiếng, giống như có giọng nói bén nhọn luồn bên trong óc, đầu đau kinh khủng, theo bản năng đưa tay ôm.
'Thê tử' lo lắng hỏi tôi: "Ông xã, anh sao vậy?"
'Tôi' đáp: "Hình như bị cảm lạnh
"Em đã nói rồi, tiết trời lạnh, bảo anh mặc thêm quần áo thì không chịu, chẳng phải mẹ thường dạy "xem thường một đôi chân, trên đầu thêm lớp thuốc" hay sao." Nói xong 'thê tử' đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Đúng lúc đó, nàng cũng đột nhiên ôm đầu, bà lão cũng buông đũa, ôm đầu kêu la. Một nhà ba người ngồi trên bàn ăn, cùng lâm vào cảm giác quái dị.
Bất chợt, tôi ý thức được, âm thanh quái đản này chính là mấu chốt của vụ án.
"Đầu tôi sao thế này." 'Thê tử' đấm đấm đầu mấy cái, cau mày hỏi.
"Đi đóng cửa sổ lại." Tôi la lên.
"Không được, đầu em đau quá, không đứng dậy nổi."
"Đi đóng cửa sổ lại mau!" Tôi đột nhiên đập bàn.
"Đừng có to tiếng với tôi." Thê tử chợt ném vỡ cái bát: "Cả ngày lẫn đêm chỉ biết ra lệnh cho tôi, tôi dễ dàng sao? Tôi nghỉ làm phục vụ mẹ con hai người, ngày nào cũng cả đống việc nhà, anh nhìn xem tay tôi đã nhăn tới mức nào rồi?"
"Con đàn bà thúi không biết điều này!" Tôi lớn tiếng quát: "Cả ngày lẫn đêm ta ở bên ngoài làm ăn, trước mặt khách hàng giống như con cháu cúi đầu phục vụ, tiếp khách tới mức chảy máu dạ dày, tất cả đều vì cái nhà này, ngươi chẳng nhưng không cảm thông, lại còn nghi ngờ ta nuôi tiểu tam (bồ nhí) bên ngoài, kiểm tra quần áo của ta!"
Thê tử nổi giận: "Bớt nói mấy lời đó đu, mỗi ngày ngươi đều về trễ như vậy, còn lén lút mua thêm một cái điện thoại tưởng ta không biết à? Có trời mới biết ngươi cả ngày ở ngoài làm gì."
Tôi rút thắt lưng ra, nắm trong tay: "Mẹ ní, ngươi dám nói như vậy với ta? Mấy năm nay ta chưa động tới một sợi lông của ngươi, người càng ngày càng không biết điều, giờ ta sẽ giáo huấn ngươi một trận."
"Đánh đi, ta đang mang thai con của ngươi đấy." Nói xong, thê tử hất đổ cả cái bàn, khí lực lớn kinh người, thức ăn đầy bàn hắt vào tôi như mưa.
Theo bản năng quơ tay lên đỡ, sau đó vung dây thắt lưng quất tới, thê tử bắt lấy tay tôi, nhe răng trợn mắt định đánh, bị tôi đạp một cái vào bụng, bay ra ngoài.
Lúc này, lão bà run rẩy không ngừng vỗ tay vào thành xe lăn, lớn tiếng khuyên nhủ: "Dừng tay...dừng tay."
Nhìn thấy bà lão, tôi đột nhiên cảm thấy chán ghét chưa từng có, quay qua hét: "Đều là do bà liên lụy, bà già khó chết này, làm hại tôi đã phải nuôi con, còn phải nuôi bà, trách nhiệm cả nhà cũng đổ lên đầu tôi. Con mẹ nó, tiền chữa bệnh cho bà cũng ngốn hết tiền tôi dành dụm mua nhà, bà lại cả ngày chỉ biết đi chơ mạt chược, lấy tiền mồ hôi nước mắt của tôi đem cho người ngoài."
Tôi vô cùng tức giận, nhặt một đôi đũa dưới đất lên, hung hăng cắm vào mắt của bà lão, bởi vì dùng sức quá mạnh, nên dằm trúc đâm cả vào tay.
Tôi có cảm giác đũa đâm vào mắt, xuyên vào trong đầu như thật.
Lão bà kêu thảm thiết, âm thanh như muốn đâm thủng màng nhĩ của tôi, hai tay quơ quào loạn lên, khiến tay tôi xước mấy vệt dài, máu chảy cả ra thắt lưng.
Tôi bạo nộ, không biết sức lực từ đâu, bê cả xe lẫn người lão bà, ném ra ngoài cửa sổ. Rầm một tiếng, lão bà ngã chết dưới lầu.
Đột nhiên tâm lý tôi có một sự cảm nhận phức tạp, nửa thống khoái, nửa hối tiếc, lại vừa mê man, rốt cuộc mình là thế nào? Tại sao lại giết mẹ ruột mình, trời ạ tại sao lại biến thành như vậy?
Đúng lúc này, cánh tay tôi chợt thấy lạnh, thê tử tóc tai bù xù, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, tay cầm một con dao bầu, chém rách tay tôi.
Tôi liều mạng lùi về phía sau, chân đạp vào bát đũa vương vãi dưới đất, thê tử hét lớn: "Ta giết ngươi!" Dao trong tay vung lên, chém bả vai, cánh tay tôi mấy nhát, da lật lên, máu thịt bầy nhầy.
Đại khái là do dao quá sắc, mới đầu không cảm nhận được đau đớn, sau đó cảm giác bỏng rát thấm vào xương tủy. Đau đớn này làm thú tính của tôi bộc phát, một cước đá văng thê tử, lao vào trong bếp lấy dao.
Trong lúc bất chợt, một cú đấm vô hình văng vào mặt tôi, mặt nạ trên mặt văng ra. Sau đó tầm mắt tôi trở nên hư ảo, phòng bếp, máu tươi, cả thê tử đều từ từ biến mất.
"Tống Dương, mau tỉnh lại!" Vương Nguyên Thạch nắm bả vai tôi, lay mạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất