Chương 582: Nơi nhốt người
Nghe lời này một cái, Hầu cảnh quan tỏ ra rất bình tĩnh, định cho xe chạy. Người dân ở đây nói giọng địa phương rất nặng, sợ mình nghe nhầm, tôi hỏi lại Hầu cảnh quan: "Họ vừa nói là người chết?"
"Ừ!" Hầu cảnh quan nhàn nhạt nói: "Đừng nghe họ khoa trương, chắc là nhà nào lại vứt con gái đi ấy mà." Tôi giật mình, lập tức đẩy cửa xuống xe, chen vào đám đông. Chỉ thấy trong hố phân trôi một bé gái sơ sinh, trần truồng, cơ thể trắng bệch, mọi người đứng trên miệng hố nghị luận xôn xao, có vẻ như đã là một chuyện thành thói quen. Có một người đang cầm cái sào có móc, móc vào chân bé gái. Người đứng cạnh hỏi: "Từ lão tứ, ông lấy thứ này về làm gì nấu ăn à?"
Người cầm sào đáp: "Dù gì cũng là miếng thịt, mang về nuôi Đại Hoàng nhà tôi."
Một luồng máu nóng xộc thẳng lên não, tôi hét: "Dừng lại, đây là một mạng người!"
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi, thấy tôi là người lạ, nhao nhao bàn tán:
"Tiểu tử này là ai vậy?"
"Nhìn một cái là biết ở thành phố xuống, chắc không quen."
"Tiểu tử, chuyện này ở nông thôn bọn ta nhiều lắm, ngươi có quản hết được không?"
"Con gái là vịt giời, lớn lên lấy chồng cũng thành con nhà khác, ai mà muốn nuôi cái loại này chứ."
"Đừng nói bọn ta trọng nam khinh nữ, bé gái lớn lên thì có ích lợi gì, ngoài việc sinh con, chẳng có gì sánh được với một đứa con trai cả."
Nhìn những gương mặt vô cảm này, tôi giận đến mức máu dồn lên não, bé gái này khi lớn lên có thể sẽ là một Hoàng Tiểu Đào, một Tôn Băng Tâm, nhưng con bé bất hạnh sinh ra ở nơi này, cuộc đời liền bị hủy từ lúc vừa chào đời, bởi trong mắt người nông dân, con bé chỉ là một miếng thịt.
Hầu cảnh quan chen vào từ phía sau, nói mấy câu qua loa với thôn dân rồi lôi tay tôi đi, lên xe, anh ta an ủi: "Tống cố vấn, tôi biết anh là người khó mà chấp nhận chuyện này, nhưng nó là thực tế nơi đây. Trọng nam khinh nữ, thâm căn cố đế trọng nam khinh nữ. Thứ mà cảnh sát cơ sở chúng tôi thường xuyên phải đối mặt không phải là xã hội đen hay tội phạm, mà chính là đám nông dân ngu muội vô cảm này."
Tôi cười lạnh: "Mang thai bé gái thì liền phá thai hoặc sinh ra thì giết bỏ, mất cân bằng giới tính, đến lúc cưới vợ thì lại mua của bọn buôn người?"
"Anh nói một chữ cũng không sai. Không có một thôn trang nào là không mất cân bằng giới tính, phụ nữ từ nhỏ đã phải sinh sống trong hoàn cảnh như vậy, phàm là có cơ hội rời đi, tuyệt đối sẽ không quay lại, cho dù phải sống cuộc sống khó khăn nơi thành thị. Còn lại đám nam thanh niên độc thân, có chút tiền liền mua vợ, không ngừng tạo thanhg một vòng luẩn quẩn, khiến nơi đây thành mảnh đất màu mỡ cho nạn buôn người. Cho nên bất kể có cố gắng thế nào, thì cũng không diệt được tận gốc nạn lừa bán phụ nữ và trẻ em này."
Nói tới đây, Hầu cảnh quan thở dài một tiếng. Quang trọc xen vào một câu: "Theo tôi thì làm tới đi, dứt khoát cho cái đám nông dân này...ai da, sao ngươi đạp chân ta?" Thật may là Tinh Thần đã cắt đứt hắn, nếu không chẳng biết hắn lại đưa ra cao kiến gì.
Tôi ngoái ra cửa xe nhìn lại, vài thôn dân đứng ở cửa nhìn xe chúng tôi, trên mấy bức tường có biểu ngữ tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình, trong lòng như có tảng đá đè nặng, cái thực trạng này đến bao giờ mới chấm dứt?
Nhà nạn nhân là một căn nhà hai tầng nhỏ, xung quanh đã được chăng dây cảnh giới, bên cạnh có một lán trồng nấm lớn. Chúng tôi đi vào phòng ngủ, nơi phát hiện thi thể hai anh em, quả nhiên có một chiếc giường sắt lớn, còn có một vài vết máu, có thể tưởng tượng ra cảnh xác người anh nằm ở phía trên.
Hầu cảnh quan hỏi: "Tống cố vấn, có một điểm tôi không nghĩ ra, tại sao nạn nhân Từ Khai Phúc lại quỳ ở trên giường, hướng về phía hung thủ. Anh ta không hề có chút đề phòng nào trước mặt hung thủ, vậy rốt cuộc thân phận hung thủ là gì?"
Tôi nói: "Đương nhiên là trước đó hung thủ dùng thủ đoạn để chiếm được lòng tin của Từ Khai Phúc."
Hầu cảnh quan bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu lia lịa. Lời tôi nói là thật, nhưng cũng rất mơ hồ, Hầu cảnh quan sẽ tuyệt đối không nghĩ tới, hung thủ chỉ là một cô gái mảnh mai yếu ớt.
Chúng tôi đứng trong phòng bàn về vụ án, Quang trọc nhịn không được, chạy ra ngoài tìm chỗ xả. Tôi ngẩng đầu thì phát hiện hắn đang đứng dưới gốc cây đối diện cửa sổ mà đi tiểu, Hầu cảnh quan trợn mắt la lên: "Này này đồng chí, đây là hiện trường án mạng đấy!"
Quang trọc nói: "Vậy tôi hướng ra ngoài phần dây cảnh giới." Sau đó hắn dịch một chút vị trí, Hầu cảnh quan lại la lên: "Chớ lộn xộn, cứ đi vào mặt bên cái cây kia kìa."
Tôi cười khổ, đi theo Hầu cảnh quan ra ngoài. Trong sân có trải mấy tấm nylon chống thấm, vén lên thì là những vết máu, có đánh số thứ tự. Từ dấu vết dưới đất có thể mơ hồ tưởng tượng cảnh nạn nhân và hung thủ vật lộn, những vết máu trên đất có thể là của Sở Yên, tôi hỏi: "Những vết máu này đã lấy mẫu xét nghiệm chưa?"
"Đã gửi đi trung tâm thành phố rồi, chưa có kết quả. Tống cố vấn, theo lời anh nói, đây có khả năng là máu hung thủ, vậy anh nghĩ hung thủ có ở trong thôn này không?" Hầu cảnh quan hỏi.
Tôi nhìn xa xa, cố ý nói: "Trước mắt không có manh mối, chỉ có thể bắt đầu xét nghiệm từ các thôn dân."
"Úi, đây là chỗ nào, thối thế?"
Giọng của Quang trọc vang lên từ phía sau, Hầu cảnh quan sợ hắn phá hỏng hiện trường, lập tức đi tới. Tôi cũng qua nhìn một cái, thì ra phía sau nhà còn có một gian cấp 4 đơn sơ, bên trong chứa đầy bùn nát, rơm rạ, bốc ra một mùi khó ngửi.
Để ý thấy góc tường có đóng một cái vòng sắt, đã rỉ sét, dưới đất là quần áo rách rưới và mảnh bát vỡ. Tôi hỏi: "Đây là nơi nào?"
"Theo thôn dân nói, là chuồng nuôi trâu." Hầu cảnh quan giải thích.
"Bọn họ cũng nuôi trâu?" Tôi cảm thấy rất khả nghi.
"Có thể là để bán thịt lấy tiền, trong thôn nhà nào chẳng nuôi động vật, không có gì lạ." Hầu cảnh quan đáp.
"Vậy trâu đâu?"
"Nghe nói đã bán hết nửa tháng trước rồi."
Tôi vào bên trong, dùng động u chi đồng quan sát chỗ góc tường, phát hiện dưới đất có mấy sợi tóc. Đeo găng tay vào, tôi bốc một ít đất bùn, không cần ngửi kỹ cũng thấy có mùi khai nước đái người.
Trong cái bát vỡ còn dính hạt ngô, hiển nhiên cũng là đồ ăn cho người.
Tôi nhặt một sợi tóc, đưa lên mắt quan sát, phân tích nhanh: "Nữ giới, chưa đến 30 tuổi, tình trạng cơ thể rất kém, có bệnh về đường hô hấp, thận khả năng cũng có vấn đề."
Hầu cảnh quan kinh ngạc nói: "Tống cố vấn, thần kỳ! Chỉ một sợi tóc mà có thể nhìn ra nhiều như vậy sao?"
Tôi gật đầu, tóc và tình trạng cơ thể có sự tương thông, một Trung y giỏi có thể phân biệt bệnh thông qua sợi tóc, tôi cũng có vinh dự đọc qua một quyển sách nổi tiếng mới biết những thứ này. Dĩ nhiên là tôi xem thì không được chính xác 100%.
Tôi nói: "Tôi chưa chắc chắn, nhưng tuổi tác và giới tính thì không thể sai...nhìn chỗ này, có mấy vết máu đỏ nhạt, đây là máu kinh của phụ nữ."
Hầu cảnh quan trợn to mắt, nhìn theo hướng tay tôi chỉ, sau đó kinh ngạc nhìn tôi. Tôi đã nghĩ sai rồi, người giúp Sở Yên không phải người bạn trên mạng, mà là một người phụ nữ bị nhốt ở đây. Tôi nói: "Xem ra nơi này đã từng nhốt một cô gái!"