Chương 583: Hành động trong đêm tối.
Hầu cảnh quan giật mình: "Vậy mà hai lần tôi xuống điều tra, thôn dân đều không nói một chữ."
"Chuyện xấu trong thôn không thể truyền ra ngoài, chứng tỏ có thể người phụ nữ này là bị lừa bán, phải rồi, Từ Khai Nghĩa năm nay bao nhiêu tuổi?" Tôi hỏi.
"Hai sáu hai bảy tuổi...a, tôi nhớ ra rồi. Mấy năm trước tôi xuống nông thôn làm việc, nhìn thấy nhà Từ gia đốt pháo, hỏi chuyện gì thì Từ Khai Phúc nói khánh thành mộ phần cho cha, xem ra tôi đã bị lừa, đó là em trai anh ta kết hôn." Hầu cảnh quan chợt hiểu ra.
Quang trọc đột nhiên nói: "Tống ca, lúc nãy đi tiểu, đệ có phát hiện dưới gốc gây thứ gì đó trắng xóa, không biết có phải là xương không. Mấy người có muốn nhìn thử chút không?"
Tôi trách: "Sao không nói sớm?"
Hắn xấu hổ cười trừ: "Dính nước tiểu của đệ, khai lắm, đệ ngại nói."
Chúng tôi đi ra bên ngoài, quan sát gốc cây, quả nhiên có xương. Từ độ lớn thì có thể là của trẻ sơ sinh, tôi bảo Hầu cảnh quan bắc vòi nước ra đây, sau đó nói với Quang trọc: "Ngươi bị nóng trong, bớt uống bia rượu lại."
Quang trọc lém lỉnh nói: "Tống ca đã có lời, sau này đệ sẽ chú ý!"
Hầu cảnh quan đưa vòi nước cho tôi, tôi từ từ dội bỏ đất xung quanh, lấy tay phủi đi rồi nhặt mấy mẩu xương trẻ sơ sinh lên. Phần thóp xương sọ còn chưa liền, hẳn là mới sinh, bởi vì quá nhỏ nên tôi cũng không biết là trẻ nam hay nữ.
Tôi bẻ gãy một cái xương sườn, đánh giá mặt đất, nói: "Được chôn cỡ 2 năm rồi."
Hầu cảnh quan la lên: "Không sai, tương ứng với Từ Khai Nghĩa kết hôn ba năm trước."
Tôi thử diễn tả lại sự việc, Từ Khai Nghĩa ba năm trước hẳn là mua một cô gái, sau đó sinh con, chắc là con gái hoặc bị mắc bệnh chết yểu, người phụ nữ phát điên, liền bị nhốt ở chuồng trâu.
Từ Khai Nghĩa lại tiếp tục mua một cô gái khác, không ngờ lại rước tới họa sát thân, hai lần gây án, mục đích của Sở Yên rất rõ ràng, là để cứu người. Tôi không khỏi có suy nghĩ, liệu có phải cô bé đang tìm ai đó không?
Chúng tôi tìm trưởng thôn để hỏi, ban đầu ông ta còn giấu, sau đó bị tôi dọa dẫm mới nói thật, quả nhiên đúng như tôi dự đoán.
Kết thúc một vòng điều tra đã là 4h chiều, Hầu cảnh quan định quay về mời chúng tôi bữa cơm, tôi nói: "Không cần, chúng tôi còn chuyện khác phải làm."
Hầu cảnh quan nói: "Phải rồi, các anh đến đây công tác, là có nhiệm vụ gì sao?"
Tôi nói sơ qua tình hình, nhờ anh ta giúp một chuyện nhỏ, bảo cấp dưới đi trích xuất toàn bộ camera ở bến xe sáng ngày 37 tháng 10, khoảng 9h. Hầu cảnh quan sảng khoái đáp ứng.
Về tới huyện thành, tôi mệt rã rời, chỉ muốn ăn chút đồ ngọt, liền tìm một tiệm fast food, gọi một phần kem tươi.
Quang trọc đi dò hỏi tiệm thuốc chẳng được tin tức gì, chúng tôi đuổi theo Sở Yên mấy ngày, cảm giác có thể chạm tới nơi cô bé đến, nhưng cứ luôn chậm một chút, việc này khiến tôi cảm thấy chán nản.
Thấy tôi nhăn mặt, Quang trọc nói: "Tống ca, ca cũng đừng quá tự trách mình, tìm được hay không là tùy duyên thôi."
Tôi giận đến bật cười: "Ta đi tìm ngươi giúp ngươi, ngươi lại nói là tùy duyên, rốt cuộc ngươi muốn tìm hay không?"
"Ai ai, không phải ý đệ như vậy, có thể tìm ra đương nhiên là tốt..." Quang trọc nhất thời cứng họng, hắn cũng có tâm trạng giống tôi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Ăn xong, tôi dự định về nhà khách ngủ một giấc, mấy hôm nay thiếu ngủ trầm trọng, đầu óc cứ choáng váng. Lúc này trời đã tối, chúng tôi không đặt trước nhà khách ở đây, liền tìm trực tiếp trên bản đồ một nhà khách gần nhất, đi tới.
Quang trọc đề nghị: "Tống ca, thấy ca dáng vẻ mệt mỏi, hay là tối nay tìm cô em nào thư giãn chút đi."
Tôi cau mày: "Nói bậy bạ gì vậy?"
Quan trọc xua tay lia lịa: "Không phải là ý đó, đệ nói là tìm chỗ massage đứng đắn, đấm bóp, giác hơi cho thư giãn, ca có muốn đi không?"
Tôi lắc đầu: "Ta không có thói quen bị người khác sờ mó."
Quang trọc nói: "Vậy để tiểu đệ đấm bóp cho đại ca!" Vừa nói vừa xông lại bóp vai tôi, tôi bật cười: "Cút cút cút."
Đột nhiên Tống Tinh Thần dừng bước, quay đầu nhìn thẳng ra phía sau, tôi hỏi hắn sao vậy, Tống Tinh Thần quay lại, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, hình như chúng ta lại bị theo dõi."
"Ai?" Tôi hỏi.
"Đối phương khá cẩn thận, thay người nhiều lần,...chỉ mong là ta ảo giác." Tống Tinh Thần lạnh như băng nói.
Tôi đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ, tập đoàn buôn người cũng đang tìm kiếm Sở Yên, bọn họ người đông thế mạnh, đương nhiên thủ đoạn cũng đa dạng, hẳn sẽ phái một nhánh theo dõi sát sao chúng tôi, tìm hiểu ngọn nguồn.
Tống Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Khúc cua trước mặt có một nhà khách, hai người vào trước đi, ta nhân cơ hội vòng ra phía sau đám người này, tra một chút xem là ai sai bảo chúng."
Tôi gật đầu: "Tra được thì nói cho ta."
Chúng tôi quẹo vào khúc cua, Tống Tinh Thần nhanh chóng áp sát vào tường, vô thanh vô tức lẩn đi. Tôi và Quang trọc vào đại sảnh nhà khách, sau đó tôi nhìn thẳng ra cửa, quả nhiên có một tiểu tử đội mũ lưỡi trai đang nhìn dáo dác vào trong, bắt gặp ánh mắt tôi hắn lập tức quay đầu rời đi.
Thuê phòng xong, tôi chờ đợi trong lo lắng, hơn 8h, Tống Tinh Thần gửi tới một địa chỉ, tôi gọi Quang trọc, đi xuống dưới. Đường chẳng có đèn, tối om om, Quang trọc cứ kêu than, định lấy điện thoại ra chiếu sáng, tôi vội bảo đừng, cứ nắm vạt áo tôi mà đi.
Đi một hồi trong bóng tối, chúng tôi tới nới, là một khu nhà cao tầng đang phá dỡ ở rìa ngoài huyện thành, Quang trọc kêu than: "Mẹ ơi quá tối, giơ tay không thấy được 5 ngón."
"Suỵt" tôi cố ra hiệu cho hắn đừng mở miệng, sau dó túm chặt tay hắn, trước mắt không phải lúc kiêng kỵ tiểu tiết.
Quang trọc nhỏ giọng hỏi: "Tống ca, ca nhìn thấy thật à? Đệ thì như mù mất rồi."
"Yên tâm, ta nhìn rất rõ." Tôi đáp.
"Mắt ca làm sao mà hay vậy?"
"Ăn nhiều cà rốt!"
Bóng đêm mang lại cho tôi một cảm giác an toàn rất lớn, chúng tôi leo lên tầng 2, trông thấy Tống Tinh Thần đang đứng ở một góc có ánh sáng xuyên ra, hắn ra hiệu, ý là có người trong phòng.
Dỏng tai nghe, quả nhiên có người trong đó đang nói chuyện, căn phòng đó vốn là một phòng làm việc.
Lúc tới gần, chẳng những có tiếng nói chuyện, mà còn có tiếng phụ nữ khóc lóc, một giọng đàn ông khàn khàn cất lên: "Khóc cái gì mà khóc! Đừng tỏ ra ngây thơ với lão tử, dù gì thì các cô cũng sớm muộn bị đàn ông chơi đùa."
Một tên khác lên tiếng, hắn có tật nói lắp: "Ngu...Ngu ca, quá con mẹ nó nhàm chán, thưởng...thưởng cho anh em...một món..ngon đi!"
"Biến, thằng chết dẫm, lão đại đã nói đi nói lại không được động vào hàng hóa, ngươi dám động, mạng chúng ta sẽ chẳng còn!"
"Có...có nghiêm trọng như...như vậy không?"
"Bớt nói nhảm, đám hàng này lão đại phải giao cho người ta, nghe lão đại nói, khách hàng lai lịch không nhỏ, vạn lần không thể đắc tội."
"Ai...ai vậy? Chẳng lẽ..lẽ là..là quan lớn?"
"Ta nào biết!"
"Haiz, thật vô...vô...vị, kêu con bé này...BJ cho đệ đi!"
"Coi chừng nó cắt đứt của ngươi đấy!" Dứt lời chúng cười phá lên.