Chương 584: Giải cứu thiếu nữ
Tống Tinh Thần nhỏ giọng nói cho tôi biết, tên cà lăm kia là một trong số những kẻ theo dõi chúng tôi, Ngu ca có vẻ là cấp trên của hắn. Tôi ghé qua khe cửa nhìn vào trong, trông thấy có vài thiếu nữ đang ngồi bệt dưới đất, hai tay bị trói, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, sắc mặt tiều tụy. Hai người nói chuyện ngồi ở một tấm ván đặt bên cạnh cái bàn sơ sài, trên bàn là mấy món đậu phộng, khoai lang, nước tương và mấy lon bia. Chúng đã uống đến mặt đỏ hồng.
Xem ra đây là thành viên tập đoàn buôn người, bọn chúng đang nói mấy chuyện quan trọng, người tên Ngu ca nói: "Cà lăm, tuần này có mấy khách hàng hủy đơn, hại ta tổn thất mấy trăm ngàn."
"Là tại...tại sao?" Cà lăm hỏi.
"Hừ, ngươi không biết à? Có người đang làm loạn ở địa bàn của ta, chuyên giết những gia đình mua hàng, đám nông dân kia lá gan cũng rất nhỏ, sợ chết liền hủy đơn, haiz, thật bực mình!" Ngu ca nói.
"Ăn...ăn no...rỗi...rỗi việc!" Cà lăm nói.
"Không, đây rõ ràng là có kẻ chủ mưu hãm hại chúng ta! Có điều con bé kia rất cứng miệng, nhất định không chịu nói kẻ đứng sau là ai." Ngu ca mắng.
Nghe câu này, lòng tôi bỗng thắt lại, đồng thời cảm giác bàn tay đang đè vai tôi của Quang trọc siết chặt. Tôi ra sức ra hiệu hắn đừng gây tiếng động, trong bóng tối, cặp mắt Quang trọc sáng lên như có lửa đốt, hắn nghiến răng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Bên trong có tiếng tên cà lắm cất lên: "Ngu ca, bắt...bắt được...một...một con bé?"
"Tối qua bắt được ở vịnh Thủy Long, ta đã bảo mấy anh em tra tấn nó, trói lên đánh, dùng kim đâm, nhưng không tác dụng, nó rất cứng đầu, hơn nữa còn rất quái dị, dù bị đánh thế nào cũng nhìn chúng ta mà cười. Hổ ca bị nó chọc giận, túm tóc giật mạnh một cái, đứt cả mảng tóc, may mà có Phát ca, biết nhiều cách hành hạ, nghĩ ra một kế, ngươi tuyệt đối không đoán được đâu. Đó là nhét một bóng đèn huỳnh quang vào chỗ kín của nó, sau đó đạp mạnh vào bụng khiến bóng đèn vỡ ra, máu chảy ồ ạt, con bé lúc đó mới không chịu nổi."
"Ha ha, bàn về hành...hành hạ người...ai có thể so sánh...sánh với Phát ca!" Cà lăm hùa theo.
"Dcm lũ chó chết, tao giết chúng mày!" Một tiếng hét vang lên bên tai tôi, Quang trọc đột nhiên đá văng cánh cửa, hai tên buôn người bị dọa sợ giật mình. Quang trọc xông vào đạp ngã Ngu ca, cả người hắn bay ra sau cả mét, đập vào tường. Cà lăm rút ra một con dao, xông vào Quang trọc, Quang trọc né một cái chộp lấy tay cà lăm, húc thẳng vào mặt hắn hai cái. Tôi có thể nghe thấy tiếng sống mũi gãy, cà lăm mặt đầy máu, hoảng hốt run lên.
Quang trọc trán rướm máu, nghiến chặt hàm răng, hai mắt long lên, trông còn đáng sợ hơn ác quỷ.
"Để hắn sống!" Tôi kêu lên.
Quang trọc vung tay đoạt con dao của cà lăm, túm cổ áo hắn, nói: "Đại ca yên tâm, đệ không để chúng chết đâu, đệ muốn chúng sống không bằng chết!" Sau đó sút một cú vào háng cà lăm, cà lăm ngã ra đất, tay ôm bộ hạ không ngừng lăn lộn.
Mặc dù nói là đã phá hỏng kế hoạch, nhưng cũng có thể hiểu được, vừa nghe những lời đó, đến cả tôi cũng không nhịn được.
Thấy chúng tôi xông vào, mấy cô gái bị trói sợ hãi, tôi vội trấn an, đồng thời đưa giấy chứng nhận ra, nói: "Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát, tới cứu các cô."
Vừa nghe thấy cảnh sát, các cô gái liền bật khóc òa lên. Lúc này Tống Tinh Thần đi ra từ một căn phòng khác, thì ra hắn đã nhanh chóng điều tra một vòng, để đề phòng có mai phục, quả nhiên hắn rất cẩn trọng.
Tôi bảo Tống Tinh Thần cởi trói cho mấy cô gái, sau đó đi về phía Ngu ca, hắn bị một cước của Quang trọc đá nội thương, miệng trào ra hai dòng máu tươi, sợ hãi nói: "Sao các ngươi tìm được chỗ này?"
Quang trọc xông tới, hét như sấm vang: "Cô gái kia đâu, nói mau nếu không tao phế bỏ mày!"
Ngu ca ánh mắt sợ hãi, nhưng không muốn mở miệng, Quang trọc xốc hắn lên, con dao trong tay định chọc, tôi vội ngăn lại, Quang trọc nói: "Đại ca, để đệ phế bỏ thứ dơ bẩn của nó trước đã."
"Đừng nóng, ta có cách để trừng trị hắn." Tôi lo hắn hét to quá sẽ đánh động người khác, liền bảo Quang trọc bịt miệng, sau đó phát động minh vương chi đồng. Ngu ca giống như bị người ta dùng sắt nung dí vào ngực, người run lên mãnh liệt. Tôi dùng tay giữ chặt đầu, không cho hắn nhìn đi hướng khác, giải phóng toàn bộ sự tức giận dồn nén qua minh vương chi đồng.
Hành hạ hắn khoảng 15s, toàn thân Ngu ca ướt đẫm mồ hôi, chúng tôi buông tay, lập tức hắn dùng mông lết về phía sau, một mực lui đến góc tường.
Tôi lạnh lùng: "Nói, ngươi là ai!"
Lúc này hắn mới thành thật khai báo, thì ra hắn là người giao hàng khu Lão Viên Sơn, sơn chủ bảo hắn định kỳ lựa chọn trong đám hàng hóa một vài người có dáng dấp không tệ, mang giao cho một vị nhân vật lớn. Trước giờ hắn chưa từng thấy mặt vị nhân vật lớn đó, lần nào cũng đều là mang hàng đến một địa điểm chỉ định, sau đó sẽ có người tới nhận.
Hai ngày trước, Mao Tứ bên Chu Khẩu có nhờ hắn theo dõi ba người, chính là chúng tôi, trong đó có một tên đầu trọc từng làm nhục Mao Tứ, bảo hắn tìm cơ hội tiêu diệt, vụ tập kích lúc sáng chính là dưới danh nghĩa Mao Tứ.
Quang trọc đấm tường một cái, hét: "Đừng có dài dòng văn tự, cô gái kia ở đâu?"
"Cô nào?" Ngu ca rụt rè hỏi.
Quang trọc cắm phập con dao vào vai Ngu ca, hắn hét thảm lên, Quang trọc ngoáy con dao một cái: "Nói, cô gái ở đâu?"
"Ta không biết, tám phần mười là bị anh em của ta mang đi rồi." Ngu ca đáp.
"Lúc trước ở đâu?" Quang trọc hỏi tiếp.
"Lúc trước..." Rõ ràng Ngu ca đang giả bộ hồ đồ, tôi chợt phát hiện tay hắn giấu gì đó phía sau, hét: "Tay hắn có thứ gì!"
Quang trọc giật tay Ngu ca, một cái điện thoại di động đang kết nối văng ra. Ngu ca cười gằn: "Các ngươi xong rồi!"
Tôi tức đến nghiến răng, đám người này thật không thể coi thường, mỗi kẻ đều gian xảo như quỷ.
Đúng lúc này dưới lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe qua người tới không ít, Tống Tinh Thần không nói câu nào đẩy cửa sổ, nhảy xuống. Quang trọc nói: "Đại ca, có vẻ người tới rất động, để đệ xông ra mở đường máu, đại ca chạy mau!"
Tôi không hề biến sắc, ngồi trên ghế, gác chân chữ ngũ: "Không sao, cứ đóng cửa lại."
Quang trọc nửa tin nửa ngờ ra đóng cửa, bên dưới vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết, kèm cả tiếng súng, tôi thật tiếc vì không được nhìn Tinh Thần đánh úp đám côn đồ này.
Khoảng hơn 1p sau, bên ngoài yên tĩnh trở lại, sau đó có tiếng bước chân, Ngu ca đắc ý nói: "Huynh đệ tới cứu ta!"
"Ngươi cho rằng như vậy thật à?" Tôi nhếch mép.
Cửa đẩy ra, Tống Tinh Thần toàn thân nguyên vẹn, đến quần áo cũng sạch sẽ đang đứng bên ngoài, chỉ là gò má hơi đỏ, hắn nói: "Xin lỗi, lần này ra tay hơi nặng, giết 4, 5 tên, đám còn lại sẽ tàn tật suốt đời."
"Không sao, tự vệ chính đáng!" Tôi quay qua Ngu ca: "Ngươi nghĩ xem còn ai cứu được ngươi nữa không?"
"Chuyện này...làm sao có thể?" Ngu ca cả kinh, tôi đá hắn một cước, uy hiếp: "Nói mau, hiện giờ cô bé ở đâu?"