Âm Phủ Thần Thám

Chương 586: Hầu cảnh quan hy sinh

Chương 586: Hầu cảnh quan hy sinh


Một lát sau, hai chiếc xe chạy tới, một xe cảnh sát và một xe cứu thương. Trên xe cảnh sát là cấp dưới của Hầu cảnh quan, nhân viên y tế vội vàng đặt sở yên lên cáng, rạch một lỗ trên mặt, đeo mặt nạ oxy cho cô bé.
Cảnh sát viên nói với tôi, Hầu cảnh quan đích thân đưa ba cô gái kia về trụ sở, đám côn đồ tạm thời được cấp cứu trong bệnh viện, đông như vậy, đêm nay hẳn là rất bận rộn.
Chúng tôi theo xe về bệnh viện, vừa bước vào trong thì có cảm giác như đi vào chợ. Trong hành lang xếp đầy giường dã chiến, mỗi giường là một tên côn đồ, cảnh sát đứng trông coi nghiêm ngặt hai đầu, bác sỹ thì bận đến tối tăm mặt mũi.
Người cảnh sát đi cùng chúng tôi hỏi: "Đây đều là do ba người làm ra?" Tôi ậm ừ.
Chúng tôi chờ bên ngoài phòng cấp cứu Sở Yên, Quang trọc lôi bao thuốc ra, chợt thấy biển cấm trên tường, lại cất vào, thở dài đứng dậy đi đi lại lại. Tống Tinh Thần nói: "Hay là ngươi ra ngoài đi, ở đây chướng mắt!"
"Ta không đi đâu hết, ta phải ở đây trông coi!" Quang trọc hét.
Ngồi chờ phải 2 tiếng đồng hồ, thì có một bác sỹ chạy đến, hỏi: "Ai là thân nhân người bệnh?"
Quang trọc đứng dậy: "Cô bé sao rồi?"
Tôi rất lo lắng, bởi nhìn nét mặt bác sỹ thì khả năng không phải tin tốt. Bác sỹ thở dài: "Một cô bé đáng yêu sao lại trở thành bộ dạng này, toàn thân có ít nhất 30 vết dao chém, máu dính chặt vào bao tải, mãi chúng tôi mới tách ra được..."
"Nói điểm chính!" Quang trọc hét lên, bác sỹ giật mình một cái. Anh ta khó khăn nuốt nước bọt: "Nội tạng toàn thân cô bé suy kiệt, gan, thận, dạ dày đều bị viêm nặng, còn có cả dấu hiệu viêm màng não. Có người còn đi tiểu vào bao tải, độc tố ngấm vào cơ thể, thời gian quá lâu..."
Quang trọc hung hãn túm lấy bác sỹ: "Ý ngươi là cô bé không thể cứu?"
Tôi kéo hắn ra: "Ngươi bình tĩnh một chút!"
Bác sỹ nói: "Trong lúc phẫu thuật, đã hai lần tim cô bé ngừng đập, chúng tôi đã cấp cứu lại được, nhưng ý thức thì không còn, chỉ có thể duy trì sinh mệnh tạm thời thông qua máy móc. Tôi khuyên mọi người nên chuẩn bị tư tưởng trước."
Chúng tôi đều trầm mặc, Quang trọc bỗng ôm mặt ngồi xổm xuống nghẹn ngào: "Cô bé mới chưa đầy 20 tuổi, tại sao phải chịu cảnh như vậy?"
Nét mặt bác sỹ thoáng ngạc nhiên, tôi hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì,...chỉ là theo tôi thấy thì cô gái này không còn trẻ như vậy, ít nhất cũng hơn 20 tuổi rồi."
Bất chợt Quang trọc nín khóc, tôi cũng sửng sốt, vội lấy điện thoại ra cho bác sỹ xem ảnh Sở Yên: "Có phải cô ấy không?"
"Đây là ai? Ca sỹ à?" Bác sỹ mặt đầy vẻ không hiểu.
Quang trọc lập tức mỉm cười, hai tay chụp mạnh vào vai tôi: "Mẹ nó, thì ra là nhầm người, thật là lãng phí cảm xúc! Tốt quá rồi tiểu Yên không có sao."
Tôi biết nếu thở phào trong trường hợp này không thích hợp lắm, dù sao cô gái này cũng bị tra tấn vô nhân tính, nhưng thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Bác sỹ hỏi: "Nhầm người à?"
Tôi nói: "Yên tâm đi, tiền viện phí chúng tôi sẽ trả, mong tận tình cứu chữa."
"Đã cấp cứu xong rồi, chuẩn bị đưa sang phòng hồi sức, phải hỏi ý kiến người thân trước." Bác sỹ nói.
"Đưa sang đi, dùng thuốc tốt nhất, cố gắng đừng để cô ấy chết." Tôi gật đầu.
Bác sỹ quay vào, một lát sau một chiếc giường bệnh được đẩy ra, một người nằm trên giường quấn đầy băng trắng, mặt lộ ra một ít, quả nhiên không phải là Sở Yên. Vậy cô ấy là ai, chẳng lẽ là đồng bọn bí ẩn của Sở Yên? Hoặc phải chăng đám buôn người này đã bắt nhầm?
Quang trọc khóc nhầm một trận, rất cao hứng, kéo tôi ra ngoài đi ăn bằng được. Vừa đi ra ngoài thì một xe cảnh sát dừng lại, cảnh sát viên lúc nãy bước xuống, gấp gáp hỏi: "Tống cố vấn, có nhìn thấy Hầu đội trưởng đâu không?"
"Chẳng phải anh ấy về trụ sở rồi sao?" Tôi nói.
"Trước nói như vậy, nhưng tôi vừa về trụ sở thì không gặp, điện thoại cũng không nghe, tôi cho rằng đội trưởng đến bệnh viện." Cảnh sát viên nói.
"Thường ngày anh ấy hay đi đâu?" Tôi hỏi.
"Những nơi có thể tìm đã tìm hết rồi."
"Ba cô gái đi cùng thì sao?"
"Cũng không thấy!"
Tôi nhất thời có một linh cảm bất an, bảo anh ta mau dẫn chúng tôi về trụ sở. Mấy người phóng như bay về, tôi muốn tìm Ngu ca để hỏi xem thế nào.
Lúc này đã là đêm khuya, trong trụ sở công an ánh sáng không tốt, hành lang tối om. Tới phòng tạm giữ, thấy Ngu ca đang ngồi xổm, quay lưng về phía cửa, canh sát gõ song sắt nói: "Dậy, có chuyện muốn hỏi ngươi."
Gọi mấy lần Ngu ca đều không có phản ứng, vai hắn cứ run run, tôi hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi hạnh nhân.
"Xảy ra chuyện rồi, mau mở cửa!" Tôi hô to.
Cảnh sát vội mở cửa, tôi vọt vào, quay người Ngu ca lại thì phát hiện miệng hắn sùi bọt, tỏa ra mùi hạnh nhân đậm đặc. Mặt hắn tái nhợt, mạch máu dưới da biến thành màu đen, hai mắt trợn trắng.
Rõ ràng là trúng độc xyanua, xyanua tác dụng rất nhanh, điều này cho thấy hắn chỉ mới vừa bị hạ độc, tôi hô: "Tinh Thần, mau đuổi theo!"
Tống Tinh Thần không nói nửa lời, phóng vụt đi, tôi lắc lắc bả vai Ngu ca, lớn tiếng hỏi: "Ai làm?"
Ngu ca đã không còn nói được, tay chỉ vào ngực mình, sau đó hai mắt trợn lên, tắt thở. Tôi đặt hắn xuống, dùng tay lục soát ngực áo, phát hiện mặt trong có vá một cái túi nhỏ, xé ra, bên trong chứa một cái sim điện thoại.
Tôi lắp cái sim vào máy mình, trong sim có danh bạ rất dài, không có tin nhắn, chỉ có một đoạn ghi âm cuộc gọi, bật lên:
"Hoàng Hà có mấy khúc cua, Thanh Sơn mấy tầng lĩnh?"
"Không hỏi tự nhiên biết, ai nấy có đạo lý."
"Ám hiệu chính xác, ngươi là shipper do Tôn Hầu Tử phái tới?"
"Phải phải, hạnh ngộ hạnh ngộ. Tiểu đệ họ Ngu, dám hỏi đại ca họ gì?"
"Nghe cho kỹ, địa chỉ giao hàng, số 52 đường Phú Dân, tôi mai 12h, đến trễ ta phế bỏ ngươi!"
"Được, hẹn gặp lúc đó. Có thể được hợp tác cùng đại ca..."
Nói tới đây, đối phương đột nhiên cúp máy, Ngu ca lẩm bẩm: "Phi, xem thường ai vậy? Nếu không phải vì đồng tiền, lão tử còn lâu mới phục vụ các ngươi."
Ngu ca giao cái sim này cho tôi chứng tỏ hắn muốn báo thù kẻ giết mình, kẻ giết chết Ngu ca và khiến cho Hầu cảnh quan mất tích có thể là cùng một nhóm, vì vậy rất có thể phải đi một chuyến.
Lúc này Tống Tinh Thần quay lại, nhún vai nói: "Không tìm được!"
"Số 52 đường Phú Dân, có thể chúng ở đó, mau đi!"
Chúng tôi lên xe cảnh sát, đi tới địa chỉ kia, đây là một căn nhà cũ nát đang trong quá trình phá dỡ, phía trước có một xe cảnh sát đậu, cảnh sát viên kích động nói: "Là xe Hầu đội trưởng!"
Hầu cảnh quan bị trói trong xe, miệng dán băng dính, thấy cảnh sát viên đi tới thì ra sức lắc đầu, hai mắt trừng lớn, không ngừng phát ra tiếng kêu ư ư.
"Đội trưởng, tìm được anh rồi!" Cảnh sát viên kích động đưa tay kéo cửa xe. Một dự cảm mãnh liệt xông lên não, tôi hét lên: "Đừng mở cửa xe!"
Vừa dứt lời thì ầm một tiếng, ngọn lửa bao trùm cả người bên trong lẫn bên ngoài xe, chúng tôi bị sức ép vụ nổ hất văng về phía sau...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất