Âm Phủ Thần Thám

Chương 587: Tiểu đội ám sát Huyết Tích Tử

Chương 587: Tiểu đội ám sát Huyết Tích Tử


Tai tôi ù đi, máu trong ngực nhộn nhạo, rất lâu vẫn chưa khôi phục trạng thái bình thường. Thịt vụn cùng những mảnh xe hơi vỡ rơi lả tả xung quanh như trời mưa.
Tống Tinh Thần đỡ tôi dậy, đưa cho một cái khắn giấy, lúc này mới ý thức được, khóe miệng mình có máu, thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là răng va vào môi mà thôi.
Hầu cảnh quan hy sinh vì nhiệm vụ khiến tôi khiếp sợ, một người sống sờ sờ chớp mắt cái đã không còn trên cõi đời. Quang trọc la: "Mẹ ơi, cả cảnh sát cũng dám giết, đám người này quá ngông cuồng!"
"Xem ra chúng không phải con buôn bình thường."
Kẻ giết Hầu cảnh quan có vẻ là bọn nhận hàng, tôi suy đoán chúng chờ đến giờ không thấy Ngu ca mang hàng tới, liền giết Ngu ca để trừng phạt, sau đó mang ba cô gái đi, tiện mang cả Hầu cảnh quan đi để diệt khẩu.
Thật sự quá ngông cuồng, coi luật pháp như không!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Một đại thúc trung niên bước tới hỏi. Có lẽ là do quá bàng hoàng, tôi hoàn toàn không biết đại thúc xuất hiện lúc nào, trong tay ông ta còn cầm một hộp bánh kem.
"Mẹ ơi, vừa rồi có phải là nổ không, tiếng vang lớn quá, khiến tai tôi cũng điếc." Lúc này mấy người ven đường cũng nói, đây có vẻ là một nhà ba người, hai vợ chồng cùng một đứa bé chưa tới 10 tuổi, cũng không biết nửa đêm họ còn ra đường làm gì.
Tâm trạng tôi đang rất thấp, thuận miệng nói: "Ở đây rất nguy hiểm, đi mau đi!"
Đại thúc trung niên nói: "Xin lỗi anh bạn trẻ, cầm giùm tôi cái bánh, tôi đi vệ sinh."
Tôi cau mày, đưa tay đón lấy, đột nhiên đại thúc giơ cái hộp lên, đập vào đầu tôi, tôi kinh ngạc, đây là tình huống gì? Tống Tinh Thần phản ứng rất nhanh, lao tới, một cước đá vắng đối phương.
Kết quả là đại thúc kia lộn một vòng, hai chân đứng vững, ổn định cơ thể, cái hộp bánh trong tay ném đi, xoay tít. Tôi để ý thấy trên nóc hộp bánh có một sợi dây xích tinh tế nối với cổ tay hắn.
Trong lòng thầm nói đây là binh khí kỳ môn gì, Tống Tinh Thần hét lên: "Bọn chúng là sát thủ, đừng có để vật kia chụp vào đầu!"
"Bọn chúng?" Lúc này tôi nghe sau lưng có tiếng xé gió, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thứ giống như mũ sắt, đang xoay tít giữa không trung, bên dưới vành mũ là những lưỡi đao sắc bén, trên đỉnh có một sợi dây xích nhỏ. Mà người vừa ném cái mũ sắt này chính là người đàn ông trong một nhà ba người kia.
Mặc dù chưa từng trông thấy tận mắt, nhưng thứ vũ khí này quá nổi tiếng, sao tôi có thể không biết, nó chính là binh khí thời cổ, lấy đầu người trong khoảng cách 10 bước chân - Huyết Tích Tử.
"Tống ca, đệ bảo vệ ca!" Quang trọc đẩy tôi sang một bên, vật kia giống như có xác định vị trí tự động, phần vành mũ hướng xuống đầu hắn chụp một cái, lưỡi dao xoay tròn phát ra ánh sáng, Quang trọc vội ôm đầu la lên: "Mẹ ơi, đáng sợ quá!"
Tống Tinh Thần nhảy ra giữa không trung, một đao chém xuống, lưỡi đao va chạm với Huyết Tích Tử tóe lửa, đánh lui nó về.
Hắn đáp xuống đất, che chắn trước mặt tôi, tôi quay đầu nhìn lại, trong tay đại thúc kia cũng là huyết tích tử, vỏ hộp bánh đã bị xé tan, thì ra chỉ là ngụy trang.
Huyết tích tử trong tay bọn chúng không giống nhau, của gã trung niên bên ngoài có lưỡi dao, cái còn lại thì không. Hai tên đã bỏ lớp mặt nạ, trở nên hung tàn ác độc. Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng là kẻ đã giết Hầu cảnh quan. Gã trung niên gằn giọng: "Phụng mệnh Vương gia, tới lấy mạng các ngươi!"
Tên kia nói: "Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục vô lỗi lại bước vào, là tự các ngươi xông vào địa bàn của Vương gia, còn điều tra khắp nơi. Đừng có trách Huyết tích tử của chúng ta vô tình!"
"Vương gia?" Tôi cả kinh: "Cảnh Vương Gia?"
"Cũng có kiến thức đấy!" Gã trung niên cười lạnh: "Nếu ta là ngươi, sẽ hối hận sao mình sinh ra không phải là phụ nữ. Nếu như ngươi mà là gái trinh, chúng ta sẽ mang ngươi vào đan thất của Vương gia, như vậy còn được sống thêm mấy ngày."
"Lão Bát, chớ nói nhảm cùng người chết, mau động thủ!"
"Lên! Lão Thất!"
Vừa dứt lời, cả hai cùng ném huyết tích tử ra, món binh khí kỳ môn bay lên không trung, Tinh Thần hô to: "Đầu trọc, bảo vệ tiểu thiếu gia!"
"Được, được!" Quang trọc hốt hoảng đáp ứng.
Tống Tinh Thần trái phải đỡ liên tiếp hai cái huyết tích tử, ánh lửa lóe sáng giữa trời đêm. Có vẻ Tống Tinh Thần rơi vào thế bị động, hắn không dám rời quá xa tôi, đối phương cũng nhìn ra được điểm này, cố ý thả diều, nhằm tiêu hao thể lực.
Nếu cứ tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ xong đời, tôi hít sâu một hơi, bước về phía gã trung niên. Đối phương giật mình, khi ánh mắt vừa chuyển qua hướng tôi, tôi lập tức phát động minh vương chi đồng.
"A...a...a...!" Gã trung niên hét thảm một tiếng ngã ra đất, huyết tích tử đang ở giữa không trung bị lôi trở lại. Theo bản năng, hắn đưa tay lên đỡ, huyết tích tử rơi vào tay hắn giống như máy ép dưa hấu, máu văng tung tóe. Gã trung niên kêu la thảm thiết, vội vứt vũ khí sang một bên.
"Dcm nhà mày!!!" Quang trọc nhân cơ hội xông lên, nhảy một cái, thúc thẳng đầu gối vào đầu gã trung niên, gã bật máu mũi, ngã ngửa ra phía sau.
"Lão Bát, ngươi làm sao thế?"
Lão Thất la lên, Tống Tinh Thần lập tức đánh tới. Mặc dù huyết tích tử lợi hại, nhưng cận chiến lại không được tốt, hắn bị Tinh Thần ép cho liên lục lui về phía sau.
Tôi ôm đầu, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi tốt, cộng thêm lúc trước mới dùng minh vương chi đồng một lần, phản phệ khiến tôi rất khó chịu. Quang trọc hỏi sao vậy, tôi nói: "Không có gì, đầu hơi choáng thôi."
Tống Tinh Thần đang lúc chiếm thượng phong thì một bóng người nhỏ bé từ đằng sau vô thanh vô tức lại gần hắn, là đứa trẻ ban nãy, không, là một tên lùn mới đúng!
Tên lùn hất tay một cái, trong tay áo xổ ra một cây Nga My Thích, đâm thẳng vào hướng lưng Tống Tinh Thần.
"Coi chừng phía sau!" Tôi hét lên.
Tống Tinh Thần không hề quay đầu lại, dùng vỏ đao đỡ cú đâm, sau đó xoay người chém một nhát, tên lùn như một quá bóng da, lộn tròn chạy mất. Huyết tích tử trong tay lão Thất chớp thời cơ bay tới, chụp vào đầu Tống Tinh Thần.
Tôi nhìn mà sốt ruột nhưng chẳng giúp gì được cho hắn. Phải rồi, chẳng phải sát thủ có 4 tên sao, còn có 1 tên nữa.
Tôi quan sát xung quanh, đột nhiên phát hiện người phụ nữ kia đang nấp sau gốc cây ven đường, bất động, có vẻ như không định xuất thủ. Tôi đoán địa vị của ả chắc là cao hơn so với ba tên còn lại.
Phương thức chiến đấu của tên lùn rất bỉ ổi, đánh cái lại chạy, hắn chỉ cố làm phân tâm Tống Tinh Thần, còn lão Thất thì từ đầu đến cuối luôn nhắm vào đầu Tinh Thần, vô cùng hiểm ác.
Đột nhiên tên lùn đâm trúng một nhát vào ngực Tinh Thần, hắn kích động la lên: "Lão Thất, mau xử hắn!"
Lão Thất ném huyết tích tử ra, lòng tôi thắt lại, thật sự không dám nhìn. Nhưng đúng lúc huyết tích tử chỉ còn cách đầu Tinh Thần vài phân, hắn đột nhiên ôm lấy tên lùn, giơ lên đón lấy.
Lưỡi dao dưới vành huyết tích tử chụp vào cổ thì tự động siết chặt, cơ thể tên lùn rung lên, máu phun ra, hắn kêu la thảm thiết bên trong cái mũ.
Tống Tinh Thần buông tên lùn ra, cây Nga My Thích cũng rơi xuống, thì ra là bị hắn dùng cánh tay kẹp chặt, tôi đột nhiên hiểu ra, ban nãy là tên lùn đang cầu cứu đồng bọn.
Tống Tinh Thần xách Đường đao lên, xông về phía lão Thất như một cơn cuồng phong. Trong tình thế cấp bách, lão Thất theo bản năng giật vũ khí lại, cái đầu của tên lùn lập tức đứt văng, máu ọc ọc phát ra từ cổ họng, phun ra như suối.
Cơ thể không đầu của hắn đứng trên đất mấy giây, sau đó mới quỵ xuống.
Trên người Tống Tinh Thần đầy máu của tên lùn, thật giống như bò ra từ hồ máu, lão Thất hốt hoảng hét ầm lên: "Ngũ tỷ, cứu tôi! Cứu tôi!"
Lúc Tống Tinh Thần chỉ còn cách lão Thất một bước chân, thì giữa không trung lao tới một cái huyết tích tử khác, tốc độ nhanh hơn lão Thất rất nhiều. Tống Tinh Thần lập tức nhảy qua một bên, giơ đao lên đỡ. Tiếng va chạm chói tai, ánh lửa văng tung tóe, Đường đao trong tay Tinh Thàn bị đánh bật ra...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất