Chương 589: Tạm biệt, nữ anh hùng
Hạ Tư Dương vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó, bạn bè từng thân quen của mình, từng người bị chia lìa đầu một nơi, thân một nẻo, ngã trong vũng máu. Trên tường có một hàng chữ bằng máu tươi: Tiếp tục xen vào chuyện người khác, sẽ giết sạch nhà các ngươi!
Từ đó về sau, những thành viên còn lại đương nhiên là giải tán, Hạ Tư Dương cảm thấy bất lực, bi phẫn, thống khổ, cô ngầm hiểu nơi này có một tập đoàn buôn người to lớn, người thường không thể đụng tới.
Nhưng ý chí mạnh hơn lại thúc giục cô đấu với chúng một trận, cô nhớ lại lời thoại trong một bộ phim: "Nếu muốn đánh bại bầy sói, mình phải biến thành sói." Cô quyết định trở thành một kẻ lừa bán phụ nữ, một kẻ lừa bán ăn miếng trả miếng.
Ban đầu cô chỉ đơn thuần là trả thù, cảnh sát bắt được tên buôn người nào, cô liền tìm tới nhà hắn, lừa bán người thân hắn đến vùng nông thôn, để hắn cũng nếm mùi bị mất đi người thân.
Sau đó càng ngày cô càng thuần thục, thậm chí còn lừa được những phụ nữ chuyên lừa bán, bán đi. Vùng nông thôn này vô cùng cục bộ, người trong thôn không tiếp xúc với bên ngoài, cho nên con buôn bị bán đến đây chẳng cách nào tìm được đồng bọn của mình. Những phụ nữ chuyên lừa bán người đó chỉ có thể cắn răng làm vợ một nông dân nào đó.
Sau vài năm, Hạ Tư Dương nghiễm nhiên trở thành một kẻ lừa bán chuyên nghiệp, nhưng nguyên tắc của cô không bao giờ thay đổi, đó là lấy bạo chế bạo. Cô cũng thường bí mật cung cấp thông tin cho phía cảnh sát. Sau đó cô quen Sở Yên qua mạng, bởi vì cả hai thích xem một bộ phim nói về tệ nạn buôn người nên mới có điểm chung. Sở Yên là một cô bé trong sáng, dễ thương, ngây thơ hồn nhiên, cứ như một thiên sứ bị lạc giữa phàm trần. Hạ Tư Dương như nhìn thấy hình bóng em gái mình trên người Sở Yên.
Theo mối quan hệ dần thân thiết, Hạ Tư Dương kể chuyện của mình cho cô bé. Không ngờ Sở Yên cũng là một cô gái có quá khứ đau buồn, cô bé nói cho Hạ Tư Dương biết mình mắc một chứng bệnh quái ác, chỉ còn sống được mấy tháng nữa, cô bé cũng từng giết người để trả thù cho bạn.
Sở Yên rất hứng thú với cuộc sống của Hạ Tư Dương, cô bé nói ra một ý nghĩ, hy vọng trước khi chết mình có thể góp một chút sức lực, thay Hạ Tư Dương tìm em gái. Hai người bàn bạc rất lâu mới đi đến quyết định. Theo tin tức mà Hạ Tư Dương nắm được, thì em gái cô khả năng ở một trong số mấy thôn trang, nhưng không cách nào vào sâu để điều tra. Kế hoạch của Sở Yên vừa to gan lại vừa trực tiếp, đó là bảo Hạ Tư Dương bán mình vào những thôn đó, cô bé sẽ tự tìm cách thoát thân, hơn nữa sẽ mang theo người muốn cứu.
Hạ Tư Dương không thể tin được, dáng vẻ Sở Yên căn bản là ốm yếu, mà hàng ngày còn phải uống thuốc bệnh tim, ấy vậy mà cô bé làm được thật, mặc dù người cứu ra không phải em gái Hạ Tư Dương.
Sau lần thành công đó, hai người vội chuyển sang một thôn khác, cứ ở lâu một chỗ sẽ gặp nguy hiểm. Vạn lần không nghĩ tới, lần thứ hai Sở Yên cứu được một phụ nữ bị bán, hai người hẹn nhau ở nơi đã định, thì Hạ Tư Dương bị bắt. Đám người kia điên cuồng hành hạ, tra tấn cô, nhưng cô chẳng quan tâm, dẫu mình có chết cũng không để Sở Yên bị bắt, vốn nghĩ là chết chắc rồi thì lại được chúng tôi cứu ra...
Nói xong, Hạ Tư Dương lại bụm miệng ho, tôi để ý thấy cô ấy còn ho ra máu. Nhìn qua dáng vẻ của cô, chẳng khác những cô gái gặp trên đường là bao, cơ thể cũng mảnh khảnh, gầy yếu. Tôi không thể nào tượng tượng, cô lại trà trộn trong thế giới của đám mãnh thú ăn thịt người này, trêu trọc chúng, cô xứng đáng là một vị dũng sỹ!
Sau một trận ho kịch liệt, sắc mặt Hạ Tư Dương trắng bệch, vô lực ngả đầu xuống gối, dòng điện tim trên máy yếu dần.
"Bác sỹ! Bác sỹ! Mau cấp cứu!" Tôi la lên.
"Vô ích..." Hạ Tư Dương nắm lấy tay tôi, mặt cố nở nụ cười: "Tôi biết cơ thể mình đã bị đám cặn bã làm hỏng, Tống...tôi có thể gọi anh là Tống Dương ca ca không?"
Tôi gật đầu.
"Tống Dương ca ca...xin anh nhất định phải tìm được Sở Yên. Lần cuối hẹn gặp là ở một cây cầu đá về phía tây Long Cương...chúng tôi dùng hoa sơn trà làm ám hiệu."
Tôi nắm tay cô, la lên: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm ra cô bé! Nói cho tôi đặc điểm của em gái cô."
Hạ Tư Dương lắc đầu, khóe mắt nhỏ lệ: "Đừng tìm, con bé có lẽ đã chết rồi, chẳng qua là tôi cứ không muốn đối mặt với hiện thực thôi."
Tôi tăng âm lượng: "Nói cho tôi biết!"
Hạ Tư Dương vẫn lắc đầu, cô ngẩng đầu lên, cố cười nói: "Mấy năm nay tôi cố chạy ngược chạy xuôi, ngay cả một lời yêu cũng chưa từng được nói. Tống Dương ca ca, anh có thể hôn tôi một cái không?"
Tôi cắn môi do dự, Hạ Tư Dương nói: "Xin lỗi, đột nhiên đưa ra yêu cầu kỳ quái, nhất định anh cho tôi là loại mê trai."
"Không, tôi..."
"Được rồi, ôm tôi một cái đi!"
Tôi ôm cơ thể mỏng manh của cô vào lòng, Hạ Tư Dương thì thầm: "Em gái tôi thích nhất là bài hát Four Elise, nếu như anh có thể tìm được nó..."
Giọng nói của cô dần dần nhỏ đi, cơ thể đột nhiên nặng trĩu mấy phần, tôi chợt nghe tít dài một tiếng, dòng điện tim trong máy đã biến thành một vạch ngang thẳng tắp.
Mặc dù chỉ mới gặp nhau một lần, nhưng cái chết của cô lại khiên tôi chua xót. Hạ Tư Dương, cái tên này tôi sẽ nhớ mãi, so với cô, một thân một mình chống lại hắc ám, tôi còn có đồng bạn, càng thấy được sự dũng cảm, kiên cường của cô gái này.
Bác sỹ vội vã chạy vào, la lên: "Tránh ra tránh ra, mau cấp cứu!"
Bác sỹ và y tá đẩy một cái máy kích tim đến, đặt một tấm vải tẩm nước muối, rồi áp máy vào kích tim. Sau một tiếng cố gắng hết sức, bác sỹ đi ra, mặt nghiêm trọng nhìn chúng tôi lắc đầu.
Tôi không nói câu nào, đi ra bên ngoài hành lang, đốt một xấp giấy vàng rải ra ngoài cửa sổ, sau đó đốt tiếp hai xấp nữa, một cho Hầu cảnh quan, một cho cản sát viên hy sinh, đêm nay đã quá nhiều mất mát...
Ra khỏi bệnh viện đã là 3h sáng, chúng tôi chẳng ai buồn ngủ, tôi nói: "Đi thôi, một giây cũng quý giá, lập tức đi tìm Sở Yên!"
Quang trọc dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, dùng sức gật đầu.
Chúng tôi bắt một chiếc taxi chạy tới điểm hẹn, thấy vẻ mặt của chúng tôi, cả quãng đường tài xế cũng không dám lên tiếng. Hạ Tư Dương không nói cho chúng tôi chi tiết địa danh, trên thực tế thì nơi đó cũng không có tên gọi, chúng tôi lòng vòng hồi lâu mới tìm ra.
Tôi bảo Quang trọc đợi trong xe, lát nữa còn phải về bằng xe này. Tài xế mặt như đưa đám nói: "Lão đại, tha cho tôi đi, tôi còn phải về ngủ."
Tôi lôi giấy chứng nhận ra cho anh ta xem, nói: "Đừng sợ, chúng tôi tới để phá án, lát nữa sẽ trả anh gấp đôi tiền xe."
Xuống xe, tôi liền dùng động u chi đồng điều tra, đất ở đây rất khô, lại đầy cỏ, khả năng có dấu chân là rất ít, tôi nhìn quanh cầu một vòng, rồi định xuống dưới xem xét.
Hai bên cầu mọc đầy cỏ dại, chỉ có một lối mòn bé tí do người đi lại dẫn xuống dưới. Tôi đi xuống, đột nhiên chân đạp phải một sợi dây căng ngang, trong bụi cỏ phát ra tiếng răng rắc, tôi sợ hết hồn, cho rằng vừa giẫm phải cái bẫy nào đó.
Đây đúng là một cái cơ quan, chỉ có điều không phải là cái bẫy hại người. Chỉ thấy có một chai rượu nhỏ rơi xuống từ cành cây bên cạnh. Miệng chai buộc bằng sợi dây nhỏ, đầu kia buộc vào lan can cầu, nó đung đưa, sau đó đập vào cầu vỡ tan.
Âm thanh này giữa buổi đêm yên tĩnh vô cùng vang dội, đây là trò đùa sao? Tôi ngẩng đầu nhìn thấy trên cây cắm một đóa hoa sơn trà khô, chợt hiểu ra, Sở Yên đã từng tới đây, hơn nữa...hiện giờ đang ở gần đây!