Chương 588: Tống Tinh Thần VS Ngũ Tỷ
Giữa đường đánh ra chính là người phụ nữ có tên Ngũ tỷ kia, ả điều khiển huyết tích tử của mình nhuần nhuyễn như thả diều, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tôi không tin vào mắt mình, ả lại đánh bay được đao trong tay Tinh Thần, lẽ nào nội công thâm hậu vậy sao?
Chợt để ý thấy tay phải Tinh Thần buông thõng, giống như đã mất tri giác, nhớ lại lúc Đường đao và huyết tích tử va chạm, tóe ra nhũng tia lửa màu xanh, tôi đột nhiên hiểu ra. Đó là một cái huyết tích tử đặc chế, bên trong có điện!
"Ha ha, với thủ đoạn của Ngũ tỷ, tin chắc ngươi sẽ..." lão Thất đang cười hả hê, chợt âm thanh khựng lại, hắn cúi đầu nhìn, ngực mình đã cắm một thanh Đường Đao.
Thì ra trong khoảnh khắc bị đánh văng đao, Tống Tinh Thân nhanh chóng xoay một vòng, dùng tay trái phóng thanh đao về phía lão Thất, tất cả chỉ diễn ra trong một chớp mắt.
Ngũ tỷ khen: "Thân thủ khá lắm! Đáng tiếc ngươi sẽ phải chết ở đây."
Tống Tinh Thần nghiến răng mắng: "Hèn hạ!"
Vừa dứt lời, cái huyết tích tử đặc chế liền bay về phía Tinh Thần, hắn liên tục né tránh, lùi dần đến thi thể lão Thất, rút đao ra xông về phía Ngũ tỷ. Ngũ tỷ cười lạnh một tiếng, cổ tay trái khẽ động, tôi phát hiện một đạo ánh sáng bạc bay vù vù giữ không trung.
"Cẩn thận!!!"
Tôi hét lên thì đã quá muộn, Tống Tinh Thần né người một cái, Ngũ tỷ giật mạnh huyết tích tử, nhắm ngay sau đầu Tinh Thần bay về. Tống Tinh Thần vung đao chém đứt xích sắt, huyết tích tử mất khống chế, văng sang một bên.
Chớp thời cơ, Tinh Thần xả một đao về phía Ngũ tỷ, Ngũ tỷ giơ tay lên đỡ, va chạm tóe lửa, nhìn kỹ lại, thì ra tay ả cầm một con dao găm.
Thực tế thì hai tay ả đều có dao, giao thủ liên tục với Tống Tinh Thần, sức cận chiến không hề thua kém, cả hai đánh nhau nửa ngày, tôi với Quang trọc nhìn mà trợn tròn mắt.
Đúng lúc này thì có một dàn xe từ phía xa lao tới, tốc độ rất nhanh, đèn pha rọi thẳng, điều này rất bất lợi cho thị giác của Tống gia. Tống Tinh Thần bị ảnh hưởng, không thể không lùi ra, ai ngờ Ngũ tỷ cũng không nhân cơ hội tấn công mà lại nhảy ra phía sau.
Ả cười lạnh: "Coi như các ngươi mạng lớn, lần sau gặp lại ta ắt sẽ lấy đầu!"
Sau đó ả chạy sang bên đường đối diện, đạp chân lên vách tường, vọt đi mất.
Người tới là trưởng công an huyện và các cảnh sát viên, ông ta kinh hoảng nói: "Chúng tôi mới nghe thấy tiếng nổ, chuyện gì xảy ra, tiểu Hầu đâu?"
Tôi nhất thời không biết nói sao, nhìn về hướng cái xe còn đang bốc chây, bên trong có một thi thể, trưởng công an huyện trợn to mắt, tiến lên gào khóc.
Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trên thế gian này nào có chuyện bi thương hơn thế. Tôi vô cùng áy náy, mặc dù Hầu cảnh quan là bị thủ hạ của Cảnh Vương Gia giết, nhưng nếu tôi không đến đây, không gọi điện nhờ anh ta giúp, anh ấy đã không phải chết.
Tôi bước tới xin lỗi, trưởng công an vì quá đau thương mà ngất đi, cảnh sát viên vội đỡ dậy.
"Ai da, tên này bị sao vậy?" Quang trọc kêu lên, tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, tên sát thủ lúc nãy bị hắn đánh ngất, miệng đang sùi bọt mép, co giật. Tôi đi qua kiểm tra, phát hiện cổ hắn có một cây ngân châm nhỏ xíu, có vẻ như được tẩm thuốc độc.
Hắn bị diệt khẩu, tôi mơ hồ cảm giác, đám thần long kiến thủ bất kiễn vĩ này thật khó mà giải quyết.
Nhân lúc cảnh sát đang thu dọn hiện trường, tôi vào bên trong căn nhà dò xét, đáng tiếc là chẳng có manh mối gì. Quang trọc đi vào, cầm điện thoại nói: "Bác sỹ vừa gọi điện, nói tình hình cô gái bên đó đã trở nên nguy kịch, có lẽ sắp không sống được...Tống ca, phải qua đó không?"
Tôi miễn cưỡng lên giây cót tinh thần: "Đi!"
Trưởng công an huyện vẫn đang chìm trong nỗi đau mất mát, tôi biết khó mà mở miệng, nhưng vẫn mặt dày mượn ông ta một chiếc xe cảnh sát. Chúng tôi quay về bệnh viện, bác sỹ lần trước đang chờ chúng tôi ở cửa, lo lắng nói: "Nhịp tim và huyết áp bệnh nhân hạ thấp đột ngột."
Tôi gật đầu: "Vừa đi vừa nói."
Chúng tôi đi về hướng phòng chăm sóc đặc biệt, tôi hỏi: "Liệu còn có thể cấp cứu không?"
Bác sỹ thở dài: "Tình trạng cơ thể cô ấy quả thật đã rất yếu, nếu giải phẫu tiếp sợ không chịu nổi, chúng tôi thực đã cố hết sức, nhưng y học cũng có giới hạn."
Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Tới phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn vào trong chúng tôi đều ngớ người. Vốn tưởng rằng cô gái sắp chết lại ngồi dậy, nhìn xung quanh ngơ ngác, Quang trọc cười nói: "Ồ, khỏi bệnh rồi ư?"
Tôi cau mày: "Không, là hồi quang phản chiếu."
Bác sỹ hỏi: "Còn phải cứu chữa tiếp ư? Tôi có thể nói, vô cùng mạo hiểm."
Tôi nói: "Xin anh chờ chúng tôi một lát." Sau đó đẩy cửa đi vào, Tống Tinh Thần vừa mới chiến đấu, quần áo khá bẩn, nên đứng ngoài cửa trông coi, bảo tôi với Quang trọc vào. Cô gái kia ước chừng hơn 25 tuổi, thấy chúng tôi đi vào thì sửng sốt một chút: "Là mấy người đã cứu tôi?"
Tôi gật đầu: "Xin tự giới thiệu, tôi tên là Tống Dương, là..."
Cô gái cười: "Tôi biết, Sở Yên có nhắc đến anh."
"Cái gì?" Tôi kinh ngạc.
"Cô bé nói anh là một anh trai rất hiền lành, đã từng giúp đỡ cô bé...cô bé còn nói, anh là người hiếm thấy, không dỏ dãi nhìn cô ấy chằm chằm như mấy tên dâm dê."
Quang trọc chỉ vào mình, hỏi: "Có nhắc tới tôi không? Tôi tên Quang trọc."
"Trong 'Chú gấu Boonie'?" Cô gái sửng sốt.
Quang trọc đau thương nhăn mặt.
Xem ra cô gái này chính là đồng bọn của Sở Yên, tôi hỏi dò: "Nếu không lầm, cô có nick name là Heo Không Sợ Chết, đúng không?"
"Không hổ là cố vấn hình sự, cái này mà cũng tra ra được." Cô gái cười nói, sau đó ho khan một trận, khí sắc rất kém.
Tôi biết sẽ hơi tàn nhẫn, nhưng vẫn hỏi cô gái về những chuyện đã xảy ra, cô ta hớn hở nói: "Tôi biết tôi sắp chết, tôi sẽ nói tất cả cho các anh, hy vọng các anh có thể cứu Sở Yên, còn có..."
Quang trọc không kịp chờ đợi, hỏi: "Sở Yên làm sao?"
Cô gái lại ôm ngực ho khan một trận, tôi lắc đầu ra hiệu Quang trọc đừng chen ngang, thời gian của cô ấy đã không còn nhiều lắm.
Cô gái chậm rãi kể, cổ tên là Hạ Tư Dương, năm 19 tuổi, cô và em gái bị người ta lừa bán tới đây. Cũng như những cô gái bị bán khác, dọc đường đi hai người gặp đủ những hành hạ vô nhân tính, cuối cùng bị bán đến hai nơi khác nhau. Hạ Tư Dương bị bán cho một gã độc thân 40 tuổi, ban đầu cô cũng chống cự ghê lắm, nhưng dần ý thức được như vậy căn bản vô dụng, liền cố ý giả bộ chấp thuận, nghe lời. Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu cô phát hiện, thì ra đàn ông dễ bị lừa như vậy. Cô dần dần chiếm được lòng tin của gã độc thân, sau đó một buổi tối trói được gã lại, trộm tiền bỏ trốn.
Sau khi ra ngoài, Hạ Tư Dương cố gắng đi tìm em gái, những thủ đoạn mà chúng tôi có thể tưởng tượng, cô ấy đều đã làm, nhưng người em gái như đá ném xuống biển, vô tăm vô tích...
Huống hồ thân là con gái, hoạt động ở một nơi như thế này rất bất tiện, nhiều lần đêm tối bị người ta bám theo, hù dọa muốn chết. Vì để tìm em gái, cô gia nhập một nhóm chuyên giải cứu phụ nữ trẻ em tự phát. Thành viên của nhóm đều là những người từng mất đi người thân, là một nhóm 'không chừa thủ đoạn nào'. Có thể tốn tiền thì dùng tiền, có thể nói phải trái thì nói phải trái, có lúc trực tiếp lái một chiếc xe về nông thôn, cướp người rồi chạy! Bởi vì hoạt động không từ thủ đoạn, nên hiệu suất cao hơn cả cảnh sát, trung bình mỗi tháng giải cứu được 5 đến 10 nạn nhân, nhưng cô vẫn chưa tìm ra em gái mình.
Có lẽ do hoạt động quá sôi nổi, đụng tới lợi ích của một số kẻ, cho nên một hôm, thành viên nòng cốt của nhóm bị ám sát, tất cả đều như rắn mất đầu...