Chương 591: Tình yêu của Quang trọc
Tôi nói: "Đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy, đó cũng chẳng phải thuốc hiếm gì, tôi nghĩ sẽ kiếm được cho cô."
Sở Yên lắc đầu: "Bác sĩ nói thực ra tôi chỉ có thể sống đến hôm nay, việc sống được 1 tháng là lừa gạt cha tôi mà thôi. Thuốc tôi mang theo là tính toán vừa đủ đến hôm nay, tôi có thể cảm giác được nhịp tim mình ngày càng yếu, có thể dừng lại bất cứ lúc nào, có điều tôi không sợ, dù sao thì tôi cũng đã chết nhiều lần rồi."
Nói tới đây, Sở Yên nở một nụ cười hiền từ, nụ cười này lại khiến tôi tan nát cõi lòng, Quang trọc bên cạnh thì mắt đã sớm nhòa lệ.
"Tại sao phải làm chuyện ngu ngốc này?" Tôi hỏi.
"Cũng suy nghĩ giống Dương tỷ tỷ, muốn dốc sức mình cứu một số người, tôi cảm thấy những thiếu nữ kia quá đáng thương."
"Nhưng cô cũng đâu cần giết sạch cả nhà người ta, dùng thuốc ngủ chẳng phải có thể giải quyết vấn đề sao?" Tôi thở dài.
Sở Yên cười nói: "Đây là một dã tâm nho nhỏ...tôi muốn cấy một cơn ác mộng vào những nông dân đó, khiến họ sợ hãi, lần sau mà có mua cô dâu thì sẽ chùn tay. Dù là để cứu người kế tiếp cũng tốt, vì pháp luật xử bọn chúng quá nhẹ."
Tôi im lặng một hồi, Sở Yên nói: "Tống Dương ca ca, anh cảm thấy tôi quá độc ác, nên đến để bắt tôi?"
"Bắt cô? Rồi làm sao cô báo cáo với ngọc hoàng?"
Sở Yên cười nhạt: "Thật ư? Nhưng tôi cảm thấy tôi sẽ phải xuống địa ngục. Haiz, không có gì quan trọng..."
Tôi nói: "Cô là một thiên sứ trong địa ngục."
"Cám ơn, đây là lời nói êm tai nhất tôi từng được nghe. Phải rồi Tống Dương ca ca, lấy cái hộp nhỏ kia ra đi." Sở Yên nói.
Tôi rút cái hộp trong túi của cô bé ra, thì ra là một cái hộp nhạc, mở ra có điệu nhạc bài Four Elise, nghe âm thanh thì thấy cái hộp này đã cũ lắm rồi.
Sở Yên nói đây là quà khi xưa Hạ Tư Dương mua cho em gái, là bài hát mà Hạ Tư Vũ thích nhất, Sở Yên mang nó bên mình để làm tín vật.
Ngoài ra trong hộp còn kẹp một tờ giấy, tôi bỏ cái hộp xuống, mở tờ giấy ra, trên đó viết một dãy địa chỉ, trong đó có cả hai hiện trường vụ án diệt môn.
"Đây là?"
"Là Tư Dương viết, những nơi khả năng em gái của tỷ ấy bị bán, đáng tiếc thời gian đã không còn, chỉ còn lại 4 nơi, có thể..." Sở Yên muốn nói lại thôi.
Tôi gấp tờ giấy lại, nói: "Giao cho tôi đi!"
Chợt nhận ra nãy giờ toàn ngồi dưới đất nói chuyện, tôi bảo Quang trọc bế cô bé lên giường, nói: "Phải rồi, vị ca ca này có lời muốn nói với cô."
"Sao?" Sở Yên quay qua nhìn Quang trọc.
Quang trọc nhất thời mặt đỏ bừng lên, xua tay lia lịa: "Không có không có, thực ra tôi chẳng có công cán gì, may mà Tống Dương tìm được cô, cô không bị sao là tốt rồi."
"Có một lần tôi trông thấy anh dạy dỗ mấy thanh niên lông bông dưới nhà tôi." Sở Yên đột nhiên nói.
"Có...có chuyện này sao?" Mặt Quang trọc càng đỏ hơn.
"Đúng vậy, mấy thanh niên kia trêu chọc, ném cặp sách của một học sinh lên cây, anh nhìn thấy liền đi qua giáo huấn chúng. Mặc dù cha nói anh là tên du côn, nhưng theo tôi nghĩ thì anh là một người tốt." Sở Yên mỉm cười.
Quang trọc gãi trầy cả da đầu, nước mắt rơm rớm, hoàn toàn không biết làm gì, nói cũng lắp bắp: "Không...không phải đâu, tôi là kẻ hư hỏng...lòng dạ độc ác!"
Sở Yên bị sự ngây ngốc của hắn chọc cưòi khúc khích.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng xe hơi ầm ĩ, có vẻ không ít xe tới, một luồng ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ. Sở Yên nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nói: "Các người bị theo dõi rồi!"
"Bám dai như đỉa!" Tôi nghiến răng.
"Để đấy cho ta, lần này 1 mạng cũng không lưu tình!" Tống Tinh Thần xách đao ra ngoài.
Quang trọc ấp úng: "Tống ca, có chuyện này, ca biết e là sẽ mắng đệ."
"Chuyện gì?"
Quang trọc lôi trong ngực ra một bao da đã cháy rụi, hắn rút khẩu súng trong đó ra, khẩu súng vẫn còn nguyên vẹn: "Lúc cảnh sát kia bị nổ chết, đệ nhặt được cái này."
Tôi giật mình: "Ăn trộm súng cảnh sát là phải ngồi tù đấy."
Quang trọc gãi đầu nói: "Đệ biết!"
Tôi thở dài: "Thôi yên tâm, ta sẽ không nói gì, cẩn thận."
Quang trọc đứng dậy: "Nhờ ca chiếu cố Tiểu Yên!"
Hắn bước về phía ánh sáng chói mắt, cảm giác từ bóng lưng tỏa ra một luồng khí lạnh. Bên ngoài có tiếng loa phóng thanh: "Giao con bé kia ra, Cảnh Vương Gia có thể tha cho tội chết."
"Nằm mơ!" Tống Tinh Thần lạnh lùng đáp.
"Hừ, sớm biết sẽ như vậy. Giết chúng!"
Bất ngờ tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, thỉnh thoảng có viên đạn trúng căn nhà gỗ nhỏ, Sở Yên nắm lấy tay tôi: "Giao tôi cho chúng đi!"
"Vô ích, đám người này không giữ lời đâu...cô yên tâm, vị ca ca kia mạnh lắm."
Tiếng súng bên ngoài dần dần thưa thớt, xen lẫn những tiếng kêu gào thảm thiết, tôi rất căng thẳng, đột nhiên một quả lựu đạn hơi cay bay vào từ cửa sổ, xoay tít, bốc khói mù mịt.
Tôi vội ôm Sở Yên lao ra ngoài, chỉ thấy ba bốn tên vọt tới từ một bên, chúng đều dùng đèn pin siêu sáng, ánh đèn vô cùng nhức mắt.
"Bọn chúng ở đây!" Đám đó la lên, hướng về phía chúng tôi nổ súng. Tôi nằm rạp xuống, mượn cây cối che chở, luồng đạn bay loẹt xoẹt trên đầu.
Đột nhiên Quang trọc xuất hiện trước mặt tôi, giơ súng về mấy tên kia, bóp cò. Hai tên ngã xuống, Quang trọc lớn tiếng hô: "Con mẹ nó quá thâm độc, chúng chơi bọc hậu từ đằng sau. Để đệ yểm trợ cho ca chạy trốn."
Quang trọc vừa nổ súng vừa thối lui, tôi để ý thấy trên thắt lưng hắn có giắt mấy khẩu súng lục, thì ra hắn bám theo Tinh Thần rồi nhặt súng của những tên bị hạ.
Bắn hết đạn, hắn vứt súng, lại rút ra khẩu khác. Hắn nổ súng liên tục, ép đám người kia không dám thò đầu ra, nhưng sau lưng có một con dốc cao chừng 5m, tôi không thể ôm Sở Yên nhảy xuống.
Quay đầu nhìn lại, trên đường rải đầy xác người, tất cả là đều bị Tinh Thần chém chết, hắn giết một tên cuối cùng, rồi vội vàng vọt về bên này.
Đúng lúc này thì từ phía sau căn nhà có một bóng người xồ tới, tay cầm hai khẩu súng, một khẩu dí vào đầu Quang trọc, một khẩu chĩa vào người tôi, lạnh giọng nói: "Bỏ súng xuống!"
Đó là một cô gái, có vẻ còn rất trẻ, mặc áo da bó sát người, tóc dài bay phất phới. Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác đã từng gặp cô ta ở đâu đó rồi.
Quang trọc từ từ giơ tay lên, rồi đột ngột hét: "Cút cmm đi" liền quay người định bắn ả. Không ngờ ả phản ứng rất nhanh, trước khi Quang trọc kịp nổ súng thì đã bắn vào bả vai hắn, Quang trọc kêu lên một tiếng, súng trong tay rơi ra.
Ngay sau đó lại một tiếng súng vang lên, tôi có cảm thấy như có thanh sắt nung đỏ xuyên qua bắp chân mình, cảm giác đau rát nhanh chóng lan ra, mới ý thức được mình đã trúng đạn. Tôi mất thăng bằng, ngã ra sau, người phụ nữ kia nhân cơ hội kéo Sở Yên khỏi tay tôi, dí súng vào đầu cô bé, khẩu còn lại chĩa vào chúng tôi, lạnh lùng nói: "Các ngươi bản lĩnh lắm. Chỉ vài người mà giằng co với bọn ta lâu như vậy. Ngay cả Tôn Hầu Tử ta đây cũng phải lộ mặt!"
"Tôn Hầu Tử?" Tôi kinh ngạc, là sơn chủ Lão Viên Sơn. Không đúng, trong lúc bất chợt tôi nhận ra mặt cô ta, cô ta và Hạ Tư Dương giống nhau như đúc, cô ta chính là Hạ Tư Vũ đã mất tích nhiều năm!