Chương 592: Sở Yên chết
Đột nhiên Tống Tinh Thần từ phía sau nhảy xồ ra, khắp người là máu, đằng đằng sát khí lườm Tôn Hầu Tử. Cô ta khinh miệt nói: "Đừng có bước tới! Nếu không đồng quy vu tận!"
Phát súng kia bắn xuyên bắp chân tôi, tuy không trúng vào xương nhưng đau đớn vô cùng, máu đã ướt đẫm ống quần. Tôi giơ tay ra hiệu cho Tống Tinh Thần sau đó nói với Tôn Hầu Tử: "Cô tên Hạ Tư Vũ đúng không?"
"Hạ Tư Vũ?" Cô ta hơi nhíu mày, mấy giây sau nói: "Không, ta là Tôn Hầu Tử, là thủ hạ trung thành của Cảnh Vương Gia!"
Lúc nói những câu này, ngữ điệu y như cái máy, tôi hoài nghi cô ta đã bị tẩy não, cái tên Hạ Tư Vũ này nhất định là rất lâu không còn ai gọi, nhưng sâu trong tâm khảm cô ta vẫn nhớ, cho nên mới lộ ra biểu hiện này.
Sở Yên ngẩng đầu: "Cô đúng là Hạ Tư Vũ sao? Tỷ tỷ Hạ Tư Dương của cô đã tìm cô nhiều năm rồi..."
Sở Yên còn chưa dứt lời đã bị Hạ Tư Vũ nện báng súng vào đầu, một dòng máu tươi chảy từ trong tóc ra, Tống Tinh Thần gầm lên: "Ta giết ngươi!"
Hạ Tư Vũ cười lớn: "Trước giờ ta vẫn không hiểu, tại sao một cô gái mà lại thoát ra từ thôn trang, giờ thì biết rồi, con bé này là Hồ ly tinh, hễ là đàn ông sẽ bị nó mê hoặc, cứ nhìn ánh mắt thương hoa tiếc ngọc của ba người bọn ngươi là hiểu."
Vừa nói, cô ta vừa giật mạnh một chỏm tóc mai của Sở Yên, Sở Yên đau đớn kêu lên, chúng tôi nhìn mà lo lắng không thôi.
Tôi cố cưỡng ép mình tỉnh táo lại, phân tích hiện trường một chút. Thủ hạ của Hạ Tư Vũ gần như đã bị tiêu diệt hết, hoàn cảnh của cô ta rất bị động cho nên mới uy hiếp Sở Yên. Tạm thời cô ta sẽ không hạ sát thủ, nhưng không loại trừ khả năng kéo dài tới khi viện binh đến.
Mặc dù hoàn toàn có thể dùng minh vương chi đồng, nhưng nó sẽ khiến người nhìn bị sợ hãi đột ngột, nếu quá sợ hãi mà vô thức bóp cò sẽ không ổn.
Thấy chúng tôi bó tay, Hạ Tư Vũ bắt đầu ra yêu sách: "Ba người các ngươi bỏ vũ khí xuống, lui về phía sau."
Thấy chúng tôi bất động, cô ta la lên: "Nhanh lên!"
Tống Tinh Thần siết chặt đao, ánh mắt như có lửa, tôi lắc đầu một cái, hắn mời từ từ bỏ đao xuống. Quang trọc cũng vứt toàn bộ súng trên người, nói: "Đại muội tử, có gì thì thương lượng, cô đừng kích động, nhé!"
Hạ Tư Vũ nói: "Nói mau, người đứng sau các ngươi là ai? Là ai ăn gan humg dám đến địa bàn của Vương Gia quấy rối, phá chuyện làm ăn của bọn ta?"
Quang trọc nói: "Làm ăn con mẹ gì, cái nghề lừa bán con gái nhà lành, còn không bằng buôn ma túy. Ta thật không hiểu cái gì đó Vương gia, hắn nghèo rớt hay sao mà phải làm chuyện thất đức này."
"Câm miệng!" Hạ Tư Vũ hét lên, bắn một phát vào chân Quang trọc: "Cấm được chê bai Cảnh vương gia!"
Tẩy não triệt để như vậy, theo tôi thì trong Giang Bắc Tàn Đao chỉ có một người có thể làm, cô bé này căn bản là hết thuốc chữa, tôi không khỏi thấy bi ai thay cho Hạ Tư Dương. Người em gái cô khổ tâm tìm kiếm đã sớm không còn tồn tại, nhưng như vậy cũng là may mắn cho cô, cô được mang theo hy vọng mà chết đi.
Tôi chợt để ý thấy Sở Yên chỉ chỉ vào túi mình, hiểu ý, nói: "Cô muốn biết người đứng sau chúng tôi là ai? Câu trả lời ở trong túi xách của cô bé."
Hạ Tư Vũ nhướn mày: "Ngươi không gạt ta đấy chứ?"
"Tại sao phải gạt cô? Chúng tôi chỉ muốn cứu Sở Yên mà thôi."
Hạ Tư Vũ ra lệnh cho Sở Yên: "Mở ra!"
Sở Yên từ từ kéo khóa, lôi cái hộp nhạc ra, đây là hy vọng duy nhất hiện giờ của chúng tôi. Mở hộp nhạc, âm thanh dịu dàng của khúc Four Elise vang lên, phiêu du trong mảnh rừng tăm tối.
"Đây là..." Hạ Tư Vũ sững người, đột nhiên hai tay ôm đầu, thô bạo quát lên: "Đóng lại! Đóng nó lại!"
Tống Tinh Thần quyết định rất nhanh, vọt tới. Hạ Tư Vũ giật mình giơ súng, nhưng đao của Tinh Thần nhanh hơn, chỉ thấy cánh tay cầm súng của cô ta đứt lìa, bay lên không trung. Hạ Tư Vũ nghiến răng giơ khẩu súng còn lại lên, Tinh Thần xoay người một cái, bàn tay kia của cô ta cũng đứt lìa.
"Á á á!!!" Hạ Tư Vũ giơ cổ tay trống không máu tươi phun ra, hét lên: "Vương gia sẽ giết hết các ngươi! Các ngươi đừng mong còn ai sống sót!"
Cô ta đột nhiên xoay người chạy đi, tôi cho là cô ta chạy trốn, nhưng đột nhiên ý thức được, Hạ Tư Vũ muốn tự sát, vội kêu Tống Tinh Thần cản lại.
Nhưng đã quá muộn, Hạ Tư Vũ vọt tới vách đá, tung người một cái, chỉ nghe tiếng va chạm bên dưới vang lên, không khí trở về sự yên tĩnh đáng sợ.
Quang trọc đi qua kiểm tra thương thế Sở Yên, Tống Tinh Thần kéo tôi dậy, tôi tập tễnh đi ra vách đá nhìn xuống, Hạ Tư Vũ cố ý cắm đầu xuống, cổ đã gãy, hai bên tay bị chém máu tràn ra, trông giống một đôi cánh chim.
Đối với cô ấy mà nói, có lẽ cái chết là một sự giải thoát, cuối cùng cũng có thể gặp tỷ tỷ ở dưới suối vàng.
Tôi rút ra một xấp giấy vàng, mặc dù là kẻ địch, nhưng cũng nên đưa tiễn cô ta một chút. Tống Tinh Thần cầm lấy xấp giấy, nói: "Để ta, ngươi mau xử lý vết thương." Rồi móc một chai kim sang dược đưa cho tôi.
Tôi và Quang trọc xử lý vết thương, viên đạn vẫn còn ghim trong bả vai Quang trọc, tôi hỏi hắn có đau không, mau gắp viên đạn ra.
Quang trọc cười ha hả: "Khỏi lấy ra! Viên đạn này là đỡ thay tiểu Yên, đệ muốn nó nằm lại mãi trong cơ thể...không đau chút nào." Hắn xoay xoay bả vai, rồi chợt đau quá mà khẽ rên lên.
Một tia sáng của buổi bình minh chợt xuyên tới từ phía chân trời, Sở Yên mệt mỏi ngắm nhìn, mặt đầy máu nở một nụ cười: "Tôi có thể yên tâm ra đi rồi!"
Tôi hỏi: "Cô có muốn đi đâu, hoặc có tâm nguyện gì không?"
Sở Yên lắc đầu, đột nhiên chú ý cách đó không xa có một mảnh vườn hoa sơn trà, vườn hoa đang hé nở, nàng cười nói: "Tôi muốn sang đó, hái một đóa hoa."
"Đi!" Quang trọc bế Sở Yên lên.
Chúng tôi đi sang vườn hoa, trên đường đi Sở Yên gục đầu vào ngực Quang trọc, buồn ngủ, môi cũng ngày càng nhợt nhạt. Chúng tôi đều hiểu, nhịp tim của cô bé đang ngày cạng chậm, sinh mệnh cũng sắp theo đó mà lụi tàn.
"Đừng có ngủ! Sắp tới nơi rồi!" Quang trọc vừa nói vừa khóc, trong lòng tôi cũng thắt lại.
Rốt cuộc cũng tới nơi, Quang trọc nhảy vào trong vườn hoa, quỳ xuống. Sở Yên vô lực mở mắt, giơ tay hái hoa. Nhưng cô bé đã không còn khí lực, Quang trọc thay cô hái, Sở Yên ôm đóa hoa vào lòng, cười mãn nguyện.
"Từ bé tôi được cha mẹ đặt trong tháp ngà, từng nghĩ rằng nơi đâu trên thế giới cũng tốt đẹp như vậy, sau đó mới được biết, thế giới này không hoàn mỹ..." Sở Yên vừa nói vừa khó nhọc hô hấp, mắt tôi rơm rớm, ngay cả Tống Tinh Thần cũng quay đi không đành lòng nhìn.
Cô bé thở hổn hển mấy cái mới có sức nói tiếp: "Tôi vẫn luôn có một tâm nguyện nhỏ, hy vọng sau khi ra đi, thế giới sẽ tốt đẹp hơn một chút, như vậy là đủ rồi."
Tôi nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ diệt trừ hoàn toàn tập đoàn buôn người này, thay cô hoàn thành di nguyện!"
Quang trọc cố nén nước mắt: "Tôi cũng vậy!"
"Cảm ơn mọi người! Được quen biết mọi người là hạnh phúc của tôi!"
Dứt lời, Sở Yên như ngủ thiếp đi, cánh tay rũ xuống, cánh hoa trong tay cũng rơi lả tả. Một lúc lâu sau đó Quang trọc khóc không thành tiếng, cũng không ngừng được.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên không trung, không biết có phải mình ảo giác, trên đỉnh đầu có một cánh cửa sáng lòa mở ra, vô số thiên sứ bay ra từ bên trong, tôi biết, họ đến để đón Sở Yên...