Chương 594: Hồ nhãn bị mất
Trước đây tôi cũng không hỏi cặn kẽ cha Sở Yên về mẹ cô bé, người xưng là mẹ cô bé này gần như là cùng 1 khuôn đúc ra, chị đột nhiên xuất hiện khiến tôi không biết làm sao.
Hít thở sâu mấy cái để ổn định tâm tình, tuy nhiên lại hít phải mùi thơm xiêu hồn lạc phách trên cơ thể chị, nhịp tim lại càng đập dồn dập. Tôi cảm giác mình lúng túng tới cực độ, cứ như một kẻ ăn mày đứng trước Vương Hậu, vừa tự ti vừa mặc cảm.
Có vẻ đã sớm quen với phản ứng này từ người đối diện, chị mỉm cười quan sát tôi, nói: "Cảm ơn anh đã làm tất cả những việc này vì con gái tôi."
"Không...không có gì.." tôi lắp bắp trả lời.
"Có thể giúp tôi một chuyện nhỏ không?" Chị xòe năm ngón tay thon mảnh trắng nõn ra, trong lòng bàn tay có một sợi dây chuyền vàng chóe, mặt dây hình trứng ngỗng, có vẻ là mở ra mở vào được, chị nói: "Giúp tôi giao cái này cho cha con bé."
Tôi không chút nghĩ ngợi đưa tay nhận lấy sợi dây, mấy giây sau mới hỏi: "Sao chị không tự giao cho ông ấy?"
Chị đặt một ngón tay lên đôi môi ướt át, nháy mắt: "Tôi có nỗi khổ riêng không gặp ông ấy được, làm phiền anh. Phải rồi, đừng nói là tôi tới đây."
"Được...được!"
"Gặp lại sau, Tống đại thần thám!"
Chị nói cười tự nhiên, rồi xoay người biến mất sau gốc cây, tôi nhìn thơ thẩn hướng đó rất lâu, đại não thiếu dưỡng khí mới khôi phục lại, cảm thấy vừa rồi mình thật xấu hổ.
Mà phải, sao chị biết tôi họ Tống, còn biết tôi là cố vấn cho cảnh sát?
Tôi mang sợi dây chuyền cho cha Sở Yên, ông ấy vừa nhìn thấy thì kích động, hỏi tôi là ai đưa, tôi nói dối là một nhân viên nhà xác, quên hình dáng đối phương thế nào rồi.
Chị gái xinh đẹp này giống như một vị tinh tú, lại làm tôi nhớ nhung mấy ngày liền, đến cả Tống Tinh Thần cũng nhận ra tôi có gì đó là lạ, chẳng lẽ đây chính là si mê?
Việc của Sở Yên đến đây chấm dứt, chúng tôi cáo từ với cảnh sát địa phương, lúc chuẩn bị lên đường thì nhận được điện thoại của Tiểu Đào: "Xú tiểu tử, mấy nay chết dẫm ở đâu, có biết mấy ngày anh không có mặt đã xảy ra chuyện gì không? Đi mà bỏ mặc tổ đặc án, cái chức tổ chưởng của anh cũng dễ làm quá nhỉ?"
Bị nàng mắng tôi thực sự rất xấu hổ: "Có phải là tồn mấy vụ án không, anh về ngay đây."
Tiểu Đào phì cười nói: "EQ của anh bao năm chẳng khá lên chút nào, cũng không biết nói nhớ người ta một câu."
"Anh..." tôi nhìn Quang trọc và Tinh Thần một cái, ngượng ngùng nói: "Được rồi, không diễn với em nữa đâu, nói chính sự đi."
Thì ra thời gian tôi đi xa, tổ đặc án tự mình giải quyết hai vụ án, bây giờ tổ đặc án cũng đã nổi tiếng bên ngoài, ngày nào cũng nhận được công văn từ cá thành phố đến xin hiệp trợ phá án.
Vốn thời gian tôi không có nhà, Tiểu Đào không định 'mở hàng', nhưng lại muốn tôi luyện một chút, cũng không thể vụ nào cũng lệ thuộc tôi nên đã lựa ra hai vụ án lớn. Dựa vào cố gắng của mọi người đã phá được với hiệu suất rất cao.
Hoàng Tiểu Đào hào hứng nói: "Trước đây một mực đi theo anh lấy kinh nghiệm, bây giờ đột nhiên phát hiện, năng lực cá nhân của bọn em đều trưởng thành hơn nhiều, những án mạng thông thường đều phá đơn giản."
Tôi cười: "Đó là đương nhiên, năng lực sẽ tỷ lệ thuận với kiến thức, dĩ nhiên chủ yếu vẫn là do công lãnh đạo anh minh của em."
"Mấy lời nịnh hót này của anh thật là...thật là làm cho người ta vui vẻ!" Tiểu Đào cười khúc khích nói: "Phải rồi, tình hình bên anh thế nào?"
Tôi trầm ngâm: "Cái này...vài ba lời không nói hết được, về anh sẽ kể, anh mua vé tàu về Giang Nam rồi."
"Được, anh về nhanh đi..."
Từ ngữ điệu của Tiểu Đào, tôi nhận thấy có chút khác thường, liền hỏi: "Sao vậy, lại có vụ án chờ anh?"
"Ừ, trong điện thoại không tiện nói, em chỉ nói qua cho anh một chút, là viện bảo tàng bị mất một thứ do chính tay anh đưa vào."
Nói xong, Tiểu Đào tạm biệt nhanh rồi cúp máy. Tôi suy nghĩ một chút, thứ tự tay tôi đưa vào, chẳng lẽ là đống đồ cổ lần trước ở ngôi miếu? Không đúng! Nháy mắt mồ hôi tôi tuôn ra đầm đìa, nếu như mấy món đồ cổ bị mất thì Tiểu Đào việc gì phải úp mở. Cho dù chúng đáng giá thật nhưng chẳng quan trọng đối với tôi, vả lại chuyện mất đồ cũng không do tổ đặc án xử lý.
Thứ bị mất, chắc chắn là hồ nhãn của Lý Vân Gia!
Lúc bắt Lý Vân Gia, tôi đã xem qua hồ sơ của ả, trên đời này ả không còn bất kỳ người thân, bạn bè nào, cũng không có khả năng có người báo thù cho ả, bản thân ả thì đã tự sát trong bệnh viện tâm thần.
Vụ án Lý Vân Gia hoàn toàn bảo mật với bên ngoài, ngay cả những người dính líu trực tiếp như Vương Đại Lý hay Diệp Thi Văn cũng không được biết toàn cảnh vụ án. Trừ khi trong nội bộ có người tiết lộ, nếu không người ngoài không ai biết được công dụng của con mắt đó, vậy ai sẽ muốn trộm nó đây?
Những câu hỏi cứ xoay tròn trong đầu tôi, chỉ hận không có phép dịch chuyển tức thời về Nam Giang. Đêm đó chúng tôi ngồi tàu hỏa về Nam Giang, Quang trọc đã hồi phục phần nào sau cái chết Sở Yên, ít nhất thì ngoài mặt là như vậy. Dọc đường đi vừa nói vừa cười, tới ga Nam Giang, đi ra ngoài đột nhiên Quang trọc nhảy tót ra sau lưng tôi.
Tôi nhìn ra phía trước, không khỏi bật cười. Thì ra Vương thúc, Tiểu Đào và Băng Tâm đã đứng đó từ lúc nào. Tiểu Đào mặc áo khoác da, cổ áo cài kính râm, tư thế hiên ngang, Băng Tâm mặc một cái váy hoa, tay cầm ô, vẫy vẫy liên tục.
Xa nhau 2 tuần, xem ra là họ tới đón, trong lòng tôi dâng lên một nỗi xúc động. Quang trọc nói: "Tống ca, đệ có việc đi trước, rảnh lại ghé tìm đại ca."
"Được!"
Quang trọc đi khỏi, tôi với Tinh Thần đi ra chỗ Tiểu Đào, vừa tới nơi tôi liền hỏi: "Chỉ là mất đồ thôi, có án mạng không?"
Tiểu Đào phì cười: "Vừa gặp đã bàn công việc, anh thật có trách nhiệm. Chuyện công việc để sau đi, dù sao cũng chả xong ngay được, bọn em đã chuẩn bị một bàn tiệc tẩy trần, ăn xong rồi nói."
Băng Tâm cũng phụ họa: "Đúng thế đúng thế, bọn muội đặt bàn ở Hồng Yến Lâu, để bái kiến Tống đại thần thám."
Nhìn một cái là biết hai cô gái này đang bỡn cợt tôi, tôi cười: "Hai diễn viên hạng A, chúng ta là cái loại đơn vị hiệu suất kém à, mau làm chính sự đi!"
Tiểu Đào móc móc ngón tay: "Lên xe!"