Chương 598: Tuyệt học Tống gia, lân quang chiếu huyết
Quay trở lại vào trong viện bảo tàng, tôi hỏi Tiểu Đào: "Phải rồi sao em lại gọi là quản lý mới?"
Tiểu Đào giải thích, đây là người mới do cục cải cách ruộng đất điều chuyển tới để thay vị trí quản lý cũ. Lúc tra hỏi nhân viên viện bảo tàng, có vẻ như quản lý mới này không được lòng mọi người cho lắm.
Viện bảo tàng là đơn vị hành chính sự nghiệp khá là nhạt nhẽo, làm việc ở đây cần một quản lý bao dung trầm tính, mớ có thể từ từ khám phá thú vui trong công việc. Quản lý cũ là một người rất nhiệt tình với nơi này, yêu thích văn vật, được mọi người quý trọng. Nhưng quản lý mới là một tên quan liêu, viện bảo tàng đối với ông ta mà nói chỉ là một cái ván để thăng quan phát tài. Cho nên sau khi đến đây đã đổi mới rất nhiều thứ, luôn than phiền khiến nhân viên ai oán. Vì theo đuổi cái gọi là thành tích, ông ta còn mang mấy món quốc bảo sang Đài Loan để trưng bày.
Tuy nói xúc tiến trao đổi văn hóa giữa hai bên là một chuyện tốt, nhưng ông ta quá mức quan trọng vào lợi nhuận, không nghe ý kiến chuyên gia, khiến không ít văn vật bị hư hại trong thời gian triển lãm.
Ngoài ra, ông ta còn nhét người thân của mình vào viện, ví như tiểu Vương kia, vào làm thì lười biếng lêu lổng, ngồi không ăn lương khiến người ta ghét vô cùng.
"Lúc điều tra thậm chí còn có người lén nói với em, tại sao người bị hại lần này không phải tay quản lý đáng chết kia chứ." Tiểu Đào nói.
Băng Tâm có vẻ suy tư, nói: "Tại sao luôn có những người thích trở thành cái gai trong mắt người khác, ai cũng ghét, không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Tôi cười: "Cái này ta chịu, biết đâu người ta thấy vui thì sao. Trang Tử không phải là cá, làm sao biết cá có vui hay buồn?"
Tiểu Đào mắng: "Đó gọi là mua vui trên sự đau khổ của người khác...thứ người như vậy nên đi chết đi."
Tôi lập tức nói: "Haiz, em nên tích đức khẩu nghiệp đi, giờ đang là lúc phá án, ngộ nhỡ lời nói ứng nghiệm thì sao?"
Tiểu Đào cười lớn: "Ha ha, em lại mong nó ứng nghiệm, em sẽ mua vé số luôn!"
Chúng tôi đến nơi nạn nhân thứ ba gặp nạn, tôi mở ô nghiệm thi, bảo Băng Tâm đốt lân trắng lên, lân trắng gặp không khí sẽ tự cháy nên được ngâm trong rượu tách nước. Băng Tâm dùng nhíp kẹp bông nhúng một ít rồi giơ lên không khí, lắc lắc một chút cho rượu bay hơi. Một ngọn lửa màu lam u ám liền bốc lên.
Tôi xoay cái ô, chiếu bóng ô xuống đất, chỉ thấy dưới đất lóe lên ánh sáng xanh, chập chờn biến ảo, có thể nhận ra đó là vết tích lau chùi.
Tôi khẽ chuyển động mặt ô, vết máu dưới cùng liền hiện ra, có hai dấu hình tròn, là do nạn nhân quỳ gối lưu lại. Bảo Băng Tâm theo sát mình, tôi kiểm tra xung quanh, bởi vì chỗ này lúc đó có khá nhiều máu nên tôi hy vọng hung thủ có để lại dấu chân khi giẫm phải.
Kiểm tra một vòng, đến lúc tôi muốn thôi thì đột nhiên nhìn thấy mấy dấu chân, không chỉ của một mà là năm người.
Chúng tôi đồng thanh kêu lên một tiếng, tối hôm đó, trong viện bảo tàng 'náo nhiệt' như vậy sao?
Tôi xoay mặt ô một vòng, phát hiện những dấu chân này cũng có vết tích lau chùi, tức là đám hung thủ này giẫm vào máu, sau đó lau sạch. Tôi lại xoay mặt ô, quan sát kỹ những dấu chân này, nhắm mắt hình dung ra chiều cao cũng như cân nặng của từng người và thói quen bước đi.
Tôi ra hiệu, Băng Tâm liền dập tắt lửa phốt pho. Tiểu Đào hoang mang: "Anh chắc chắn là có 5 người cùng để lại dấu chân?"
Tôi gật đầu: "Dấu vết không biết nói dối."
Băng Tâm cũng giật mình: "5 người cùng nghênh ngang đi ra, không bị camera ghi lại?"
Tôi giải thích: "Nếu quen thuộc với vị trí camera sẽ làm được."
Tiểu Đào vẫn còn nghi ngờ chưa tin, tôi đề nghị làm thí nghiệm thử. Vì vậy tôi, Băng Tâm, Vương thúc, Tống Tinh Thần bắt đầu đi ra từ khu trưng bày hồ nhãn, để Tiểu Đào ngồi trong phòng an ninh quan sát. Dọc đường đi, chúng tôi tìm cách né tránh camera, thực ra không khó lắm, chỉ cần áp sát chân tường là được.
Kết quả là, chúng tôi đi ra ngoài mà gần như không bị camera phát hiện, chỉ có hai khúc cua không cẩn thận thì bị ghi lại bóng dáng. Tiểu Đào bấy giờ mới tin, năm người đúng là có thể rời đi mà không bị phát hiện.
Chúng tôi quay lại chỗ cũ, tôi muốn lần theo dấu chân một chút, Băng Tâm lại tiếp tục đốt phốt pho. Tôi vừa che ô vừa lần theo, mặc dù dấu chân sau đó trở nên rất mờ nhưng không biến mất.
Năm cặp dấu chân này có ba cặp là tương đối giống nhau, bước gần nhau, lúc di chuyển luôn đặt lòng bàn chân phía trước làm đệm để không gây ra tiếng động, có vẻ đã qua huấn luyện.
Điều đặc biệt là, ba cặp dấu chân này từ đầu đến cuối đều đi ở bên ngoài, kẹp một đôi chân ở giữa, thói quen đi lại của đôi chân này rõ ràng không giống họ, có vẻ là lão đại của ba người. Nhưng nếu là lão đại, thì ba đàn em phải đi phía sau chứ? Nhưng ba người này lại đi song song với hắn, rất có ý giám sát, xem ra quan hệ giữa họ không đơn giản.
Dấu chân của người thứ 5 ở bên trái, có vẻ như từ đầu đến cuối chậm nửa nhịp so với 4 người kia, hơn nữa nửa đường có mấy lần chuyển hướng, lại còn có dấu vết bị kéo lê.
Trong ngôn ngữ cử chỉ, bàn chân là thật thà nhất, ví dụ như hai người đang nói chuyện nhiệt tình, nhưng chân một người lại hướng về lối cửa, điều này cho thấy người đó rất lơ đễnh.
Hướng của cặp dấu chân thứ 5 lệch hẳn so với 4 người, cho thấy hắn không phải một thành viên trong đội. Tôi nhắm mắt lại tưởng tượng xem đây là tình cảnh gì, mơ hồ hình dung ra một người cường tráng kéo lê một người gầy ốm, mấy lần có ý định chạy trốn đều bị lôi trở lại.
Dấu chân này lẽ nào là của tiểu Vương, hắn bị hung thủ bắt đi ư?
Chúng tôi lần theo đến cửa bậc thang thì dấu chân không còn nữa, dấu chân cuối cùng là hướng sang bên phải. Tôi đi về phía đó mấy bước, Tiểu Đào nói: "Tống Dương, ra ngoài đường rồi, không nghiệm được dấu chân đâu."
"Anh biết..." Tôi đáp, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, dùng động u chi đồng tìm kiếm xung quanh. Tôi khồn chỉ tìm kiếm dấu vết mà còn đang hình dung lại hành động đêm đó, bảo vệ tiểu Vương không phải là người quan trọng gì, hung thủ bắt sống anh ta nhất định phải có công dụng nhất thời nào đó.
Nếu tôi là hung thủ, đạt được mục đích xong sẽ lập tức xử lý anh ta.
Bước tiếp một đoạn thì trên đường xuất hiện một công trình đang thi công, trực giác nói cho tôi biết có lẽ sẽ có manh mối ở đó.
"Đốt lửa!" Tôi nói.
Băng Tâm liền đốt phốt pho, lúc này đã là hơn 19h, lân quang chiếu huyết hiệu quả khá tốt. Tôi giơ ô nghiệm thi đi về hướng bên trong công trường. Băng Tâm theo sau nói: "Tống Dương ca ca, nơi này chẳng có gì cả."
"Ừ..." Tôi đang định nói là quay về thôi thì đột nhiên có một vệt sáng xanh hiện ra khiến mình lập tức hưng phấn. Giơ hết bóng ô lên, nơi đó xuất hiện một vũng máu lớn, ở giữa có thể nhận ra một hình người...