Chương 599: Cái xác xui xẻo
Sự phát hiện này khiến tất cả mọi người rùng mình, Tiểu Đào vội lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó nói: "Ồ, vết máu này có vẻ khá...nhỏ!"
Vũng máy kia quả thật hơi nhỏ, chẳng những nhỏ mà còn có vẻ co vào giữa, Băng Tâm hỏi: "Đây có phải là hình vết máu bị thấm vào?"
Tôi kiểm tra một chút: "Không sai, chỗ này vốn là một đống cát lớn, thi thể hẳn là bị đặt lên một bên, máu thấm vào cát xuống tầng đáy, lưu lại vết máu khó phát hiện, sau đó có thể cái xác đã bị xúc đi cùng với cát."
Tiểu Đào chấn động tinh thần: "Đi, tìm người phụ trách ở đây hỏi một chút."
Chúng tôi tìm được số điện thoại quản lý công trình dán trên tường, anh ta ở ngay gần đó. Lát sau một người đàn ông chạy tới, lau cái miệng đầy mỡ, hỏi: "Đồng chí cảnh sát, tìm tôi có chuyện gì?"
Tiểu Đào nghiêm mặt hỏi: "Sáng sớm hôm qua, công trường các anh có xảy ra chuyện gì bất thường không?"
"Tình huống bất thường? Tôi không hiểu cô đang nói gì." Gã đàn ông cười, vẻ bất an hiện rõ trên nét mặt.
Tôi nói: "Đừng giả vờ hồ đồ nữa, có một cái xác xuất hiện trong công trường, đúng không?"
"Xác người? Anh đang nói đùa sao?"
Hắn vẫn cố chối, Tiểu Đào dọa mấy câu mới thừa nhận, thì ra hôm qua khi bắt đầu làm việc, gã phát hiện trên đống cát có một cái xác đầy máu, hoảng sợ liền cùng bàn bạc với mấy đồng nghiệp. Sau đó tìm một cái xe tải, chở cả cát lẫn xác người đi.
"Cái gì?" Chúng tôi giật mình. Gã đàn ông hoảng hốt lau mồ hôi trán, nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi có nỗi khổ riêng. Tòa nhà này ban đầu xây dựng đã không dễ dàng, giờ lại đột nhiên xuất hiện một cái xác, chung cư sau này bán làm sao được. Tôi còn đang gánh một món nợ hơn trăm vạn, nếu không bán được thì già trẻ lớn bé nhà tôi ra đường cũng không yên thân."
Tiểu Đào cười lạnh: "Hơ hơ, nỗi khổ lớn nhỉ. Bớt nói nhảm đi, thi thể vứt đâu rồi?"
"Vứt? Không có không có, dù gì chúng tôi vẫn phải tích đức, làm sao dám vứt xác người bừa bãi. Dù nói gì thì cơ thể anh ta cũng do cha mẹ ban cho...".
"Đừng có vòng vo với tôi!" Tiểu Đào cả giận mắng. Gã đàn ông lúng túng nói: "Tôi bỏ vào chung cư của đối thủ cạnh tranh rồi...đồng chí cảnh sát, đừng dùng ánh mắt đó lườm tôi, bởi vì lúc đó tôi đã thảo luận với mấy quản đốc, rất có thể chuyện này là do đối thủ cạnh tranh chơi xấu tôi. Hắn thường chơi xấu tôi, làm toàn điều thất đức, nhất định là hắn chơi tôi. Hừ, ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa!"
Tôi suýt thì hộc máu tại chỗ. Tiểu Đào bất đắc dĩ nói: "Anh lái xe dẫn chúng tôi đi."
Gã đàn ông lấy một chiếc SUV ra, chúng tôi lên xe sang một công trường đang thi công khác. Tới nơi gã bảo chúng tôi tự vào tìm, bởi vì gã và tên chủ bên này luôn thủy hỏa bất dung.
Chúng tôi đi lòng vòng trong công trường, chẳng thấy cái xác đâu, Băng Tâm nói: "Chẳng lẽ lại bị người ta xử lý tiếp rồi?"
Tiểu Đào thở dài: "Haiz, đúng là một thi thể xui xẻo." Sau đó lấy điện thoại ra gọi cho quản lý công trình này. Lát sau quản lý tới, cũng giống như quản lý bên kia, lúc đầu chối bay chối biến, rồi bị chúng tôi dọa nạt mới thừa nhận. Thì ra sáng hôm qua, trong công trình vô duyên vô cớ xuất hiện một thi thể nam giới, gã chợt chột dạ, suy đoán có đến 8, 9 phần là bị người hãm hại, nghĩ tới nghĩ lui liền quyết định xử lý cái xác. Vì vậy gã dùng một tấm vải bọc cái xác lại, nhân buổi tối xử lý. "Đồng chí cảnh sát!" Gã dùng giọng Quảng Đông, mặt đầy khó xử nói: "Cái chung cư này gần như là tất cả vốn liếng của tôi...ngộ nhỡ tin tức cái xác bị đồn ra ngoài, cái chung cư này bán cho ma! Toàn bộ tài sản của tôi sẽ đổ xuống biển, cả nhà tôi sẽ không có gì bỏ vào mồm, tôi cũng là bất đắc dĩ."
Tiểu Đào lộ rõ vẻ khinh thường, nhìn tôi rồi nói: "Đưa chúng tôi đi tìm, nếu không tìm được thì cứ chờ nhận đơn kiện."
"Được được!"
Chúng tôi lên xe gã, đi một vòng lại quay về công trường ban đầu, Tiểu Đào kinh ngạc: "Đừng nói với tôi là anh vứt nó ở đây nhé!"
Gã quản lý trả lời: "Đồng chí cảnh sát, cô có chỗ không biết...tên này là đối thủ cạnh tranh của tôi, rất láo cá...thường cướp khách, rồi còn phái xã hội đen đến phá tôi, ăn cắp vật liệu xây dựng...tôi đoán nhất định là hắn hãm hại mình, ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa!"
Thấy công trường không có người, gã lái thẳng xe vào. Xuống xe gã dẫn chúng tôi đến một toàn nhà đang xây dở, sau đó chỉ vào một bức tường: "Xin lỗi, có thể đập bức tường này ra không?"
Tôi hỏi: "Anh chắc chắn thi thể ở bên trong chứ?"
"Chắc chắn chắc chắn. Tối hôm qua tôi thấy bức tường này sắp hoàn thành, liền ném cái xác vào giữa, sau đó che lại." Vừa nói gã vừa cười đắc ý.
Chúng tôi kinh ngạc, nói về chơi xấu, hai gã nhà thầu này đúng là 50 50. Cái xác bị mang đi mang lại như vậy hẳn là hư hại không ít. Để hạn chế hư hại tiếp, tôi cầm một cái búa, tự mình cẩn thận đập tường ra. Bên trong quả nhiên có một bao vải, tôi và Băng Tâm hợp sức nhấc nó ra ngoài, bên trong đúng là thi thể của tiểu Vương.
Dịch huyết của cái xác đã thấm đẫm lớp vải, chúng tôi định mang về khám nghiệm thì gã quản lý bên này nghe tiếng đập tường chạy tới. Gã đứng ở cầu thang hét lên: "Lão Quảng Đông, ngươi lại ám toán ta!"
"Lão Đông Bắc chết tiệt, là ngươi ám toán ta trước!"
Cả hai liền lao vào đánh nhau, Tiểu Đào nói: "Kệ bọn chúng, đi về đã!"
Chúng tôi mang theo cái xác ra bên ngoài, Tiểu Đào lúc đó mới gọi báo cho cảnh sát địa phương, nói ở đây có đánh nhau, bảo họ tới bắt hai gã kia lại. Thi thể được chúng tôi mang về cục, đưa tới lều khám cốt, tôi lập tức tiến hành khám nghiệm.
Nạn nhân chừng 25 tuổi, trải qua quăng quật đã khiến da trầy xước nhiều, nhưng vẫn có thể phán đoán thời gian tử vong thông qua đồng tử và độ cứng, là khoảng 11h đêm hôm trước. Tôi cắt quần áo anh ta ra, phát hiện ngực có vết xuất huyết dưới da, lật cái xác lại, quả nhiên đối diện phía sau có một vết thương xuyên thấu. Hung thủ có vẻ rất thuần thục, đâm một nhát từ phía sau, tránh được xương sườn, xuyên qua tim và phổi, máu trong tim chảy ra gần như là toàn bộ.
Băng Tâm nói: "Thủ pháp giết người rất chuyên nghiệp, đây cơ bản là vết thương chí mạng?"
Tôi từ chối đưa ra ý kiến, so với nhìn thì tôi tin vào nghe hơn, lấy thính cốt mộc ra, đặt lên ngực thi thể, nghe một hồi. Có cảm giác không đúng lắm, dùng tay sờ sau lưng một chút, rồi lấy tăm bông thấm ít máu, đưa lên mắt quan sát, lấy bật lửa đốt để xem màu sắc ngọn lửa.
"Không đúng!" Tôi nói: "Nạn nhân đã chết trước khi bị đâm."