Âm Phủ Thần Thám

Chương 603: Bích nhãn yêu đồng

Chương 603: Bích nhãn yêu đồng


Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi: "Xe em cất rồi chứ?"
Tiểu Đào nháy mắt, đáp: "Yên tâm đi, cái này em còn không biết sao, xe đã giấu trong bụi cây rồi."
Người kia dừng xe đi vào, rất quen thuộc ấn mật mã mở khóa, anh ta không hề ý thức được nơi này bị đột nhập, đó là một người đàn ông trung niên, gầy tong teo, đeo cặp mắt kính dầy cộm.
Nếu giờ bật đèn, đột nhiên thấy chúng tôi trong phòng, anh ta chẳng rất có thể sẽ đau tim, vì vậy tôi đẩy cái ly trà rơi xuống đất. Người đàn ông giật mình 'A' lên một tiếng, không tránh khỏi có chút sợ hãi.
"Xin chào, đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát." Tôi nói.
"A!" Anh ta lại cả kinh: "Làm sao các anh vào được?"
"Anh quên khóa cửa!" Tôi nói dối.
"Tôi...tôi bật đèn được không?"
"Xin mời!"
Bật đèn lên rồi, anh ta vẫn chưa hết sợ, vuốt ngực. Người đàn ông nói anh ta là một chủ nhiệm nghiên cứu khoa học ở đây, giờ đã là 9h, tôi hỏi: "Sao muộn thế này rồi anh còn tới đây?"
"Có người gọi điện cho tôi, hẹn gặp ở đây." Anh ta đáp.
"Là ai?" Tôi hỏi.
Anh ta nói ra tên của quản lý viện bảo tàng.
"Cho tôi xem nhật ký cuộc gọi."
Người đàn ông che che giấu giấu, sau đó tôi mới biết trong danh bạ, anh ta lưu là 'Quản Lý Viện Bảo Tàng'. Tôi cười: "Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát hình sự, bí mật nhỏ của các anh tôi không hỏi đến đâu."
"Cảnh sát hình sự ư...đã xảy ra chuyện gì sao?" Người đàn ông hoang mang.
Tôi nhìn lướt qua nhật ký cuộc gọi, đây rõ ràng là gọi tới sau khi tay quản lý chết, nhất định là hung thủ mạo danh. Ban nãy nghiệm thi, tôi có kiểm tra túi của quản lý, không có điện thoại, nhưng không kiểm tra trong nhà nên không biết điện thoại ông ta bị hung thủ lấy.
Tôi hỏi: "Lúc quản lý gọi điện, giọng nói có giống thường ngày không?"
Người đàn ông nhớ lại: "Không biết, bọn tôi không nói chuyện với nhau nhiều, không có ấn tượng mấy."
"Vậy ông ta lấy lý do gì để hẹn anh tới đây trong lúc đêm khuya vắng vẻ này?"
Anh ta ấp úng, tôi nói thêm: "Cứ nói thật, điều này có thể sẽ cứu anh một mạng."
Người đàn ông gãi đầu khó xử, nói: "Ông ta nói trong tay có đồ tốt, một quả trứng khủng long hóa thạch."
Thì ra quản lý là một kẻ ăn trộm quen tay, thường lấy một ít đồ triển lãm trong bảo tàng để mang tới đây, xem bọn họ có cần không, sau khi nghiên cứu xong sẽ mang trả về, giống như con mắt kia, là được trả tiền để thuê.
Tiểu Đào nhướn mày hỏi: "Các anh nghiên cứu những cái này làm gì? Định tạo ra công viên kỷ Jura?"
"Cô nói gì vậy, chúng tôi chỉ là làm xét nghiệm ADN, bảo tồn gene của những loài động vật đã tuyệt chủng, chúng là di sản quý báu của thiên nhiên!" Anh ta đáp.
"Bảo tồn làm gì, sau này mở một công viên kỷ Jura?"
Tôi bật cười cắt lời Tiểu Đào, bảo nàng đừng quá nghiêm túc về vấn đề này, những lý thuyết nghiên cứu về động vật tuyệt chủng hầu như không có ứng dụng trong thực tiễn. Giống như nghiên cứu nguyên tử có ích lợi gì, nghiên cứu sự khai sinh vũ trụ có ích lợi gì, nghiên cứu mã gene con người có ích lợi gì, đều không thể nhìn ra trong ngắn hạn.
Việc này liên quan đến an toàn của nghiên cứu gia, cho nên tôi không giấu diếm, trực tiếp nói cho anh ta, quản lý viện bảo tàng đã chết, người gọi điện cho anh ta là hung thủ. Có khả năng chính hung thủ đang trên đường tới đây, thậm chí đã mai phục ở gần.
Nghe xong, người đàn ông nheo mắt: "Tôi chỉ là một người làm khoa học, hắn...hắn để mắt tới tôi làm gì?"
"Thứ hắn để mắt tới không phải là anh, mà là con mắt Bích Nhãn Hồ Yêu. Vì an toàn của bản thân, tốt nhất là anh giao nó cho chúng tôi, sau đó chúng tôi sẽ mang anh về, bảo vệ." Tôi nói.
Đột nhiên anh ta cảnh giác: "Chờ đã, sao tôi có thể tin tưởng cô cậu là cảnh sát mà không phải tới để ăn cắp con mắt?"
Tôi và Tiểu Đào cười rồi trình thẻ ra, lúc đó anh ta mới hoàn toàn tin, dẫn chúng tôi sang một gian phòng thí nghiệm. Vốn tôi nghĩ con mắt phải được đặt ở một nơi bí mật, ai ngờ anh ta mở một kho lạnh, lôi trong tủ ra một cái hộp nhỏ bằng sắt: "Đây, nó đây!"
Tiểu Đào kinh ngạc: "Một đồ trân quý như vậy mà anh tùy tiện cất thế ư?"
Anh ta giải thích: "Ở đây mỗi cái máy đều đáng giá tiền triệu, lại chẳng có ai tới trộm."
Hộp đựng bằng kim loại kia giống như cái lon bartender hay dùng, tôi cầm lấy thấy nặng chịch, khí lạnh toát ra, bên trong hình như có chất lỏng. Thì ra trong cái lon đóng kín này chứa đầy nito lỏng, dùng để đông lạnh con mắt.
Cái lon đóng rất chặt, phải chờ rã đông mới mở được. Tôi quan sát xung quanh, đi tới bàn đốt một cái đèn cồn, trực tiếp hơ cái lon lên đó.
"Này, cậu làm gì vậy?" Người đàn ông la lên.
"Tiêu hủy nó đi, thứ này không nên tồn tại." Tôi nghiêm túc nói.
Anh ta gần như phát điên: "Mau dừng tay, đây chính là mẫu vật còn sống duy nhất của bích nhãn hồ yêu trên thế giới, dừng tay!" Người đàn ông điên cuồng lao vào cướp đoạt, Tống Tinh Thần dùng đao ngăn anh ta lại. Tôi biết làm thế này có chút lỗ mãng, nhưng cả tôi và Tiểu Đào đều có những trải nghiệm quá đáng sợ với nó. Để nó rơi vào tay hung thủ, chi bằng hủy nó trước, mẫu vật có quý giá hơn đi nữa, trong mắt tôi cũng không quan trọng bằng mạng người.
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên, dụng cụ thủy tinh trong phòng thí nghiệm vỡ toang, các loại máy móc bị chấn động rung lên, một mùi bụi sộc vào sặc cả mũi.
Có người dùng mìn phá cửa, khả năng hung thủ mai phục gần đây, biết tôi muốn thiêu hủy vật này, hết kiên nhẫn nổi, vì vậy hành động.
Tôi để ý trên cửa sổ có một tia đỏ khó phát hiện, đó là...máy nghe lén? Thì ra vừa rồi chúng tôi nói chuyện đã bị nghe hết.
Tôi la lên: "Bất luận thế nào cũng không được để hắn có con mắt!"
Lời còn chưa dứt thì trong đám khói bụi cuồn cuộn xông ra một vật, nó giống một cái mũ sắt, đỉnh mũ nối một sợi dây xích, xung quanh có răng cưa, y như một cái đia bay quỷ dị. Đó là một cái huyết tích tử!
Tống Tinh Thần lập tức rút đao, chém thẳng vào huyết tích tử, đối phương cũng lập tức giật sợi xích, hai thứ vũ khí va chạm vào nhau rồi lập tức thu về.
Lúc này, lại một cái huyết tích tử khác bay vào từ cửa sổ, nó bay không phát ra tiếng động, giống như một đóa hoa ma quỷ chụp xuống đầu Tống Tinh Thần, tôi hét lên: "Cẩn thận bên phải!"
Tống Tinh Thần nghiêng đầu một cái, xoay người sang bên, thân pháp uyển chuyển đá văng cái huyết tích tử màu đen ra.
Hắn vừa đáp chân xuống đất, cái huyết tích tử đầu tiên lại bay ra khỏi cửa, chụp hướng đầu, Tống Tinh Thần giơ đao đẩy ra. Thủ pháp tấn công xa luân chiến phối hợp này không nghi ngờ chút nào, là thủ hạ của Cảnh Vương Gia. Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ tới, chúng lại đuổi tới tận Nam Giang!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất