Chương 602: Nỗi sợ trong lòng
Tôi gật đầu: "Chờ chút, gọi mọi người tới rồi nói luôn."
Tôi và Vương thúc quay lại bên ngoài tòa nhà, cảnh sát đang dọn dẹp hiện trường, tôi gọi Tiểu Đào và Tinh Thần ra nghe Vương thúc nói.
Cổ mỗ, người leo cột cờ ngã chết, theo đồng nghiệp nói lúc còn sống anh ta sợ nhất là chó. Hồi còn bé từng bị một con chó hoang cắn, vết thương nhiễm trùng lên cơn sốt, người nhà cho rằng mắc bệnh dại, giằng co một tháng trời, tốn hơn 10 ngàn tiền chạy chữa. Chuyện này để lại ấn tượng rất sâu trong lòng anh ta, cho nên lớn lên sợ chó muốn chết, đang đi mà gặp chó sẽ đi đường vòng, ngay cả chihuahua cũng sợ. Có lần anh ta đi làm sắp đến đơn vị rồi, chỉ còn cách 100m đột nhiên trông thấy có người đang dắt một con Husky, liền gọi taxi đi nốt 100m đó.
Nghe tới đây, ai cũng kinh ngạc nhìn nhau.
Tiếp theo là người nhảy vào téc nước, Lý mỗ. Lúc còn bé nhà bị hỏa hoạn, mẹ Lý mỗ ôm anh ta nấp trong bồn tắm đầy nước, thoát được một kiếp. Có điều Lý mỗ không đến mức loạn thần kinh như Cổ mỗ, chỉ là anh ta tương đối tích cực trong khâu phòng tránh hỏa hoạn mà thôi.
Cuối cùng là người mổ bụng tự sát, Trương mỗ. Anh ta từng bị ngộ độc thức ăn, phải đến bệnh viện rửa ruột mới có thể sống sót, suýt nữa thì đi gặp ông bà ông vải. Chuyện này anh ta cũng thường kể với đồng nghiệp.
Nghe Vương thúc nói xong, tất cả đều trầm mặc, tôi hơi nhếch khóe môi: "Xem ra không sai, những nạn nhân này đều gặp ảo giác là những thứ sợ nhất trên đời, có lẽ còn bị phóng đại lên gấp nhiều lần."
"Thật giống như năng lực của yêu quái trong phim "Belphegor Phantom of the Louvre" ấy." Băng Tâm vẫn còn hoang mang.
Lúc này thì điện thoại con bé reo lên, mở ra xem, nói: "Tiểu Chu nói cho muội, kết quả xét nghiệm máu có rồi, hàm lượng adrenalin trong máu của ba nạn nhân cao hơn bình thường rất nhiều."
Tiểu Đào hỏi: "Đây rốt cuộc làm sao mà được? Ám thị? Đúng rồi Tống Dương, em còn nhớ mắt anh cũng khiến người khác sợ hãi, có điểm chung nào ở đây không?"
Tôi nhìn Tống Tinh Thần, hắn khẽ lắc đầu một cái ra hiệu tôi không nên nói, tôi chẳng thể làm gì khác đành đổi chủ đề: "Xin lỗi, bí mật đôi mắt của anh không thể tùy tiện nói...chúng ta bàn việc chính đi, anh cảm thấy hung thủ có thủ đoạn nào đó mà trong nháy mắt gợi lên nỗi sợ mãnh liệt trong lòng nạn nhân. Đồng thời hắn ám thị nạn nhân liên tưởng đến thứ mà mình sợ nhất, đây có lẽ không phải là hít phải ma túy hay gì đó tương tự."
"Tại sao?" Tiểu Đào hỏi.
"Bởi vì hung thủ phải một đối một, nếu là khói hay bụi thuốc, hắn hoàn toàn không cần phải đối mặt như vậy." Tôi giải thích.
"Giống con mắt của Lý Vân Gia, vô địch đơn sát?"
Câu nói này của Tiểu Đào khiến tôi rùng mình, ký ức kinh khủng bỗng ùa về, chính nàng cũng run lên. Chẳng lẽ lần này lại là một con mắt nữa!!!
Vương Nguyên Thạch cảnh giác hỏi: "Nữ nhân điên năm đó, phát điên thật rồi sao?"
Mấy câu này chấn động chúng tôi, Tiểu Đào nói: "Vương Nguyên Thạch, ông cảm thấy cô ta lúc đó chỉ giả điên?"
"Ta từng nghi ngờ như vậy, các người không cảm thấy thời điểm ả ta phát điên rất trùng hợp sao? Lúc đó có mười tay súng bắn tỉa nhắm vào, kết cục của ả sẽ một là bị bắn chết tại chỗ, hai là bị bắt, nhưng trong nháy mắt lại phát điên."
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, chỉ số IQ của Lý Vân Gia là cực cao, nếu nói ả là thiên tài cũng không quá, vậy mà tôi lại bỏ sót điểm này.
Tiểu Đào hỏi: "Sau khi Lý Vân Gia chết, có bị hỏa táng không?"
Vương Nguyên Thạch lắc đầu: "Không, lúc còn sống ả có ký giấy tình nguyện hiến xác, giờ hẳn đang nằm trong phòng thì nghiệm y khoa thành phố."
Hoàng Tiểu Đào nghiến răng gằn từng chữ: "Chúng ta đi xem một chút, ả điên này rốt cuộc còn sống hay đã chết!"
Tôi khoát tay: "Chờ đã, anh còn vấn đề muốn hỏi vợ tay quản lý."
Vừa nãy mới suy tính một chút lý do tiểu Vương và quản lý bị giết, tôi có nghĩ đến một khả năng, cái chết của họ hẳn liên quan tới con mắt trong viện bảo tàng.
Chúng tôi gọi vợ quản lý ra hỏi: "Xin lỗi, còn có một chuyện muốn hỏi bà. Con mắt triển lãm trong viện bảo tàng là thật sao?"
Bà ta sửng sốt một chút, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi có thể thề, tất cả đều là chủ ý của ông ấy."
Chúng tôi cả kinh, quả nhiên có ẩn tình. Thì ra con mắt trong viện bảo tàng là giả, con mắt thật được quản lý đưa cho một nhà sinh vật học làm nghiên cứu. Bởi vì đây là mẫu vật của loài đã tuyệt chủng, nên trong mắt các nhà chuyên gia, nó còn quý hơn kim cương. Đối phương bỏ ra một số tiền lớn thuê lại, quản lý động lòng trước khối tài sản, liền lén đánh tráo.
Bà vợ cứ lặp đi lặp lại nhấn mạnh rằng việc này không liên quan tới mình, nhưng nét mặt lại tỏ ra bối rối, hiển nhiên bà ta cũng được hưởng lợi, có điều tôi không thấy cần thiết vạch trần.
Tôi hỏi địa chỉ nhà nghiên cứu rồi cáo từ. Sau khi bà ta rời đi, Tiểu Đào vẫn chưa tin tưởng: "Con mắt kia bị moi ra đã hơn 1 năm, chẳng lẽ nó vẫn còn sống?"
"Bảo quản khí quan!" Băng Tâm giải thích: "Trong phòng thí nghiệm có dung dịch có thể nuôi dưỡng khí quan, mặc dù thời gian chỉ có hạn. Một cách khác là làm lạnh nhanh, giống như cá vàng được đông lạnh trong dịch đặc biệt một năm vẫn có thể sống sót."
"Nói cách khác, con mắt kia vẫn có thể lần nữa cấy vào cơ thể người!" Tôi đột nhiên la lên.
Tất cả những thứ này khiến tôi nhanh chóng đánh hơi được mùi âm mưu, khả năng một Lý Vân Gia thứ 2 đã xuất hiện...không, có lẽ ả cũng chưa từng biến mất cũng nên.
"Thời gian gấp rút!" Tiểu Đào vỗ tay nói: "Chia binh hai đường, Vương Nguyên Thạch, ông tới phòng thí nghiệm y khoa thành phố một chuyến."
Tôi nói: "Chờ đã, lần này đừng để bất cứ ai đi riêng lẻ! Tôn Băng Tâm, muội từng học ở đó, tương đối quen thuộc, muội đi cùng Vương thúc."
"Được, mọi người cũng cẩn thận!"
Chúng tôi chia nhau ra xuất phát, sở nghiên cứu sinh vật học ở rất xa, trên đường tôi phân tích lại vụ án từ đầu. Tiểu Vương hẳn là biết con mắt trong bảo tàng là giả, trước sự uy hiếp của hung thủ đã phun ra cái manh mối này để giữ mạng, nhưng cũng chỉ khiến anh ta sống thêm 1 giờ mà thôi.
Sau đó hung thủ tìm đến tay quản lý, tra khảo tung tích con mắt rồi giết hại. Nếu không ngoài dự đoán, lúc này hung thủ đang tới sở nghiên cứu kia.
Chúng tôi phóng như bay trên đường, tranh thủ từng giây từng phút, 1 tiếng sau thì tới sở nghiên cứu. Đây đã là ngoại ô, xung quanh là rừng cây tĩnh lặng, trong rừng sừng sững một tòa nhà màu trắng, viết 'Viện nghiên cứu khoa học và công nghệ sự sống Kanglida'.
Tiểu Đào thở hắt ra: "Một nơi âm u thế này sao lại mọc lên cái sở nghiên cứu, ý như trong phim kinh dị vậy?"
Tôi cười khổ: "Chỉ mong bên trong không giống phim, chỗ nào cũng là xác chết."
Sở nghiên cứu tối om, có vẻ không có ai bên trong. Tôi dùng dụng cụ mở khóa, mở cánh cửa ngoài thì bên trong là một khóa điện tử bằng số, tôi lấy tro rong biển ra thổi một cái. 0,1,2,4, có 4 số là có dấu vân tay.
Câu trả lời quá đơn giản, tôi bấm luôn 1024, cửa liền mở ra. Tiểu Đào kinh ngạc: "Sao anh biết?"
Tôi cười: "Bởi vì đây là một số nguyên tố."
"Số nguyên tố? Có ý gì, tính khi dễ em ít đọc sách sao?"
"Được rồi được rồi, anh sẽ giải thích cho em sau." Tôi đáp.
Bên trong sở nghiên cứu cũng không kinh khủng như Tiểu Đào tưởng tượng, chỉ là những gian phòng làm việc rất phổ thông, bàn chất đầy tài liệu, máy tính. Tôi thuận tay cầm mấy tài liệu lên đọc, ở đây nghiên cứu chủ yếu là mấy loại thuốc chống ung thư.
Bởi vì không bật đèn nên Tiểu Đào chẳng nhìn thấy gì, vẫn đang soi soi điện thoại, nàng nói: "Em vừa xem xét một chút, sở nghiên cứu này rất hợp chuẩn theo ban hành của bộ.
Tôi trầm ngâm: "Nói như vậy hung thủ còn chưa tới đây?" Vừa dứt lời thì bên ngoài đột nhiên có tiếng ô tô chạy tới...