Âm Phủ Thần Thám

Chương 607: Lý Vân Gia chưa chết?

Chương 607: Lý Vân Gia chưa chết?


Cả phút trôi qua sau đó chúng tôi không nói câu nào, mọi người đều chìm đắm trong sự bàng hoàng to lớn. Bản danh sách này chứng minh khi Lý Vân Gia ở đây, ả hoàn toàn tỉnh táo chứ không hề điên!
"Ả lại dám lừa gạt tất cả chúng ta." Tiểu Đào lắc đầu ngao ngán.
"Xem kỹ một chút dưới giấy dán tường còn thứ gì nữa không?" Tôi vừa nói vừa đi tới xé giấy, giấy và mảng vôi loạt xoạt rơi xuống, lộ ra mặt tường xi măng. Một vài bức vẽ kỳ quái hiện ra, cũng được dùng đinh vẽ trên nền lớp vôi trát. Trong đó có một hình vẽ nữ nhân tóc tai bù xù, tay cầm dao găm, mặt có nét giống Lý Vân Gia nhưng không nhìn ra hàm nghĩa cụ thể, có vẻ như người vẽ chỉ đang phát tiết nỗi u uất trong lòng mà thôi.
Những hình vẽ này khiến tôi rợn người, liền xé toàn bộ giấy dán tường ra, bức tường đối diện lại xuất hiện một bức vẽ. Đó là một sơ đồ, trên đó có mấy chỗ đánh dấu bằng mũi tên và ký hiệu, Tiểu Đào xem xét một hồi rồi kinh ngạc la lên: "Đây là...bản vẽ sơ đồ bệnh viện tâm thần! Lúc đó ả đang lên kế hoạch bỏ trốn."
"Này, mấy người đang làm gì vậy?" Một giọng nói bên ngoài vang lên, thì ra là viện trưởng và một bác sĩ quay lại, thấy chúng tôi làm bừa bộn trong phòng, không kìm được mà quát lên.
"Tới đúng lúc lắm, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi." Tôi chỉ lên tường: "Những thứ này đều là Lý Vân Gia vẽ?"
Bác sĩ kia họ Lưu, anh ta nhìn quanh rồi gật đầu: "Đúng, bởi vì tường bị vẽ bẩn nên chúng tôi quét vôi phủ lên."
"Anh biết, tại sao không báo lên trên?" Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc nói. Bác sĩ Lưu cười: "Đồng chí cảnh sát, tôi biết thân phận bênh nhân này, cũng biết mấy bức vẽ này nhìn qua thì có chút tiêu cực, nhưng bệnh nhân cần được giải tỏa hợp lý, được phát tiết tâm trạng tiêu cực ra ngoài thì mới có thể ổn định tâm lý."
"Ổn định tâm lý?" Tiểu Đào mặt đầy nghi ngờ: "Vậy mà sau đó lại uống thuốc tự sát!"
Tôi để ý thấy nét mặt bác sĩ Lưu khá lúng túng, anh ta nói: "Đúng là chúng tôi bất cẩn, đây là trách nhiệm của bệnh viện." Lúc anh ta nói vậy, rõ ràng thái độ viện trưởng không vui lắm.
Tôi chỉ danh sách báo thù, hỏi: "Nhìn thấy không?"
"Thấy..." bác sĩ Lưu bất an.
"Theo tôi thì đây không phải thứ một bệnh nhân tâm thần có thể viết ra, chẳng lẽ lúc đó anh cũng không để ý tới?" Ánh mắt tôi lộ vẻ dò xét.
"Tôi..." Bác sĩ Lưu không nói nên lời, trán toát mồ hôi lạnh.
Viện trưởng xen vào một câu: "Các vị không biết đấy thôi, ở đây bệnh nhân quá nhiều, nhưng cả bác sĩ lẫn nhân viên chỉ có mười mấy người, không thể chỗ nào cũng quản được, xin mọi người thông cảm."
Với cái cớ này, Tiểu Đào chỉ bĩu môi coi thường, tôi thì lại nghi ngờ cái thái độ căng thẳng của bác sĩ Lưu, hẳn là ông ta giấu chúng tôi gì đó.
"Trong quá trình chữa bệnh, Lý Vân Gia chưa từng có hành vi khác thường?" Tôi hỏi.
"Cô ấy..." Bác sĩ Lưu đảo tròng mắt hướng lên trên, rồi sang trái, chứng tỏ đang nhớ lại: "Mặc dù tinh thần bấn loạn nhưng cô ta khá am hiểu về tâm lý học. Có lần tôi bận không chữa bệnh được liền sai một học trò tới thay, kết quả cô ấy lại thôi miên cậu ta, rồi suýt thì bỏ trốn được."
Tôi với Tiểu Đào kinh ngạc nhìn nhau, tôi hỏi tiếp: "Còn gì nữa? Cô ta có dấu hiệu hồi phục không?"
"Không rõ ràng lắm, nhưng cô ta luôn rất 'nghe lời'. Thực ra tôi biết, cô ấy cố ý tỏ ra hợp tác điều trị, là để bớt bị tiêm chích hay cưỡng chế khiến cơ thể đau đớn. Cô gái này rất thông minh, cũng rất quen thuộc phương pháp điều trị của chúng tôi."
Trong lòng tôi thầm nói, với trình độ về tâm lý học, Lý Vân Gia hoàn toàn có thể qua mặt tất cả bác sĩ ở đây.
"Tại sao cô ta phải tự sát?" Tôi hỏi.
"Không biết, đây là do viện trưởng không làm tròn bổn phận..."
"Được rồi được rồi, chúng tôi tới đây hôm nay không phải để truy cứu trách nhiệm, tôi chỉ muốn biết cô ta chết như thế nào." Tôi nhấn mạnh.
"Uống thuốc ngủ tự sát."
Khi nói những lời này, khóe mắt của bác sĩ Lưu khẽ liếc xuống về bên phải, điều này chứng tỏ anh ta đang nói dối. 'Radar' nhạy bén trong tôi chợt rung lên, không sai, vấn đề nằm ở điểm này.
"Thật sao?" Tôi lạnh lùng hỏi.
"Thật...là một hộ lý không cất kỹ thuốc, bị cô ta trộm. Sau đó lúc phát hiện thì đã là sáng hôm sau, thi thể cũng lạnh rồi." Bác sĩ Lưu ấp úng nói.
Tôi cười khẩy: "Bác sĩ lưu, anh cũng học chuyên ngành tâm lý, anh biết khi nói những lời này, động tác anh rất mất tự nhiên không? Đừng để tôi phải vạch trần, anh tự nói thật đi!"
Bác sĩ Lưu khẽ cắn răng, liếc nhìn viện trưởng một cái, viện trưởng định mở miệng thì Tiểu Đào quát: "Ông không cần nói!"
Bác sĩ Lưu khó khăn nuốt nước bọt: "Cô ấy...cô ấy dùng axit tự sát."
"Cái gì?"
Sau đó, anh ta nói với chúng tôi, Lý Vân Gia trộm axit pecloric trong kho thuốc và uống hết một chai. Lúc tìm thấy thì cả cơ thể đã biến dạng, bụng thủng một lỗ lớn, mặt cũng không còn nguyên vẹn. Tại sao phải nói với cảnh sát là uống thuốc ngủ tự sát, là bởi axit pecloric trong kho được mua trái phép, vốn là dùng vào việc cọ rửa nồi đun nước. Nếu bị hỏi tới, việc mua bán trái phép chất hóa học này có thể bị phạt tù và nộp tiền, cho nên mọi người bàn bạc quyết định thống nhất là không nói với bên ngoài, sau đó lén xử lý thi thể.
"Xử lý? Ý anh là..." tôi hỏi.
Bác sĩ Lưu lau lớp mồ hôi trán: "Bệnh nhân này lúc còn sống có ký giấy hiến di thể, chúng tôi liền đưa đến trung tâm nghiên cứu y khoa, mặc dù da thịt cháy xém nhưng nội tạng lại nguyên vẹn, không ảnh hưởng đến giải phẫu."
"Mặt cô ta lúc đó không thể nhận dạng, đúng không?" Tôi nhíu mày.
"Đúng...có điều quần áo đúng là của cô ta, ngoài ra hốc mắt phải trống rỗng, đây là đặc điểm nhận dạng."
Trầm mặc một hồi, Tiểu Đào đột nhiên văng tục: "Đặc điểm cái rắm! Những đặc điểm này hoàn toàn có thể ngụy tạo, các người đã giấu diếm thông tin quan trọng biết nhường nào, cáo hiểu không?"
Bác sĩ Lưu lúng túng: "Ở đây canh phòng rất nghiêm ngặt, không thể có người bỏ trốn."
"Canh phòng nghiêm ngặt? Cô ta còn trộm được cả axit?" Tiểu Đào nói khiến bác sĩ á khẩu không trả lời được.
Tôi phất tay một cái: "Được rồi, hai người đi trước đi, cảm ơn đã phối hợp." Cả hai như được đặc xá, ném một câu 'có chuyện thì tới phòng làm việc tìm bọn tôi' rồi rời đi.
Ngẩng đầu nhìn cửa thông gió, hàng song sắt to như ngón cái đã hoen gỉ, tôi trầm ngâm: "Nếu lúc đó Lý Vân Gia không bị điên thật, thì hoàn toàn có thể dùng chai axit để bẻ song cửa sổ, nhưng lại dùng nó để tự sát?"
"Hơn nữa tự sát không để lại dấu hiệu nhận dạng nào." Tiểu Đào bổ sung. Có vẻ tất cả đầu mối đều hướng đến một đáp án, Lý Vân Gia dùng một cái xác khác đánh tráo, bỏ trốn. Như vậy bây giờ ả đang ở ngoài kia, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật. Mà rất có thể, chúng tôi đã đối mặt nhau rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất