Chương 622: Minh vương chi đồng đấu với bích nhãn hồ yêu
Nữ sát thủ giật mình, hỏi Trương Thạc: "Ngươi bị bám theo?"
"Không...không thể nào." Rõ ràng Trương Thạc cũng hơi hoảng.
"Phần trăm thất bại nhiều hơn thành công." Nữ sát thủ hung tợn mắng, nhìn về phía chúng tôi, đột nhiên chỉ Băng Tâm: "Con bé này là con gái cục trưởng, có thể lấy làm bia đỡ đạn tạm thời."
Băng Tâm bị chúng cưỡng ép lôi ra ngoài, con bé sợ đến câm như hến, mặt cắt không còn giọt máu. Tôi nhìn Băng Tâm, khẽ lắc đầu, ra hiệu không cần phải sợ.
Tất cả đều theo nữ sát thủ đi ra ngoài, chỉ có hai tên ở lại trông chừng, tôi ý thức được đây là cơ hội thoát thân tốt nhất.
Không gian thoáng yên tĩnh trở lại, Trương Thạc âm hiểm nhìn về phía tôi: "Tống Dương, còn nhớ ta không?"
Tôi cười: "Giảng viên Trương, năm đó tôi chọn môn của anh, nhưng không đi học buổi nào. Không phải vì thế mà nội tâm anh méo mó, đi vào con đường phạm tội chứ?"
Trương Thạc đá một cước vào ngực tôi, bị đá khiến tôi rất bực, Tiểu Đào hét: "Khốn kiếp, dừng tay!"
"Các ngươi năm đó hại chết Vân Gia như thế nào, giờ ta bắt các ngươi trả gấp bội." Trương Thạc nghiến răng hét.
"Tôi có một việc muốn hỏi, đó chính là nguyên nhân anh bước vào con đường phạm tội?" Tôi rất khó hiểu.
"Đúng, ngươi căn bản không tưởng tượng được, ta yêu nàng nhiều như thế nào!"
Nói xong Trương Thạc lật cái chụp mắt lên, Tiểu Đào hét: "Không!"
Nhưng tôi đã kịp thời nhắm mắt, Trương Thạc điên cuồng ôm lấy đầu tôi mà lay, gào đến nước bọt văng tung tóe: "Mở mắt! Mở mắt!"
Đã sử dụng minh vương chi đồng hai lần, đây là cơ hội cuối cùng trong hôm nay, tôi cố gắng khơi dậy sự phẫn nộ trong lòng, đột nhiên một cái bạt tai đánh vào mặt khiến sự tức giận trong tôi tăng vụt.
Giọng nói của Trương Thạc vang lên bên tai tôi: "Mở mắt ra, khốn kiếp!"
"Ta sẽ cho ngươi thỏa mãn!"
Tôi đột ngột mở mắt, phát động hết cỡ phẫn nộ minh vương chi đồng, rõ ràng tôi có cảm nhận đồng tử của mình đang biến dạng, phát ra năng lượng chưa từng có.
"Á!!!" Tiếng Trương Thạc hét thảm vang vọng bên tai tôi, cùng lúc đó tôi cũng bị ảnh hưởng bởi bích nhãn hồ yêu. Toàn bộ thế giới quan đang sụp đổ, mặt đất phía sau Trương Thạc nứt toác ra, từng tia lửa phụt lên, Thuần cẩu sư đi ra từ khe nứt, tay vung roi, miệng phun lửa.
Có tiếng đánh nhau mơ hồ, hình như là ở trong hiện thực, có vẻ ai đó đang giao đấu...nhưng hiện giờ tôi không để ý, thực tại và huyễn cảnh trước mắt tôi không ngừng biến đổi, thứ duy nhất không thay đổi chính là Trương Thạc đang sợ đến méo mặt. Tôi ý thức được hắn muốn tránh né, liền giơ hai tay chụp lấy huyệt thái dương của hắn, cố sức tách mí mắt hắn ra, không cho hắn bỏ lỡ dù là một giây!
Minh vương chi đồng và hồ nhãn yêu giao chiến, một minh vương chi đồng đầy ắp phẫn nộ đã vượt xa con mắt quái quỷ kia, cuối cùng tôi áp chế hoàn toàn, Trương Thạc co rúm dưới đất, miệng sùi bọt mép.
"Dừng tay...dừng tay..." Giọng Trương Thạc lạc đi, hắn cố sức hét to.
Ngón cái tay trái của tôi dịch về phía trước, dùng sức chọc mạnh vào hốc mắt phải của hắn, một con mắt bị móc ra kèm theo tiếng ọc ọc, hốc mắt trống không của hắn tuôn ra dòng máu đen ngòm.
Trương Thạc thét lên một tiếng thấu tâm can, lắc đầu khỏi hai tay tôi, lùi về phía sau, ngã ra đất, bất tỉnh nhân sự. Tinh thần hồi phục lại tôi mới phát hiện trên dưới bị thấm đẫm mồ hôi lạnh, trước mặt biến thành màu đen, trong mắt như bị vô số mũi kim châm vào. Hai dòng nước âm ấm chảy ra từ hốc mắt, tôi nghĩ là nước mắt, giơ tay quệt một cái mới nhận ra, là máu!
Tôi đã sử dụng minh vương chi đồng cực đại suốt 1 phút, nó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể, những người khác nhìn đôi mắt tôi mà ngây dại. Bỗng tôi phát hiện không thấy Tinh Thần đâu, ngẩng đầu thì bắt gặp hắn đang quỳ một chân dưới đất, người có mấy vết thương, có vẻ đã mệt không chịu nổi. Trước mặt hắn là hai tên sát thủ trông chừng chúng tôi. Thì ra tiếng đánh nhau lúc nãy là hắn gây ra, bởi hai tên sát thủ thấy Trương Thạc không ổn liền đi qua ngăn cản, Tống Tinh Thần đột nhiên nhảy chồm lên, giao đấu với chúng.
Tinh Thần đã dốc hết sức lực tàn dư để ủng hộ tôi 50s, 50 giây này là mấu chốt để tôi có thể đánh bại Trương Thạc. Lúc này tôi hai mắt chảy máu, nhìn chắc là rất tà môn, hai tên sát thủ ngây người, một tên hỏi: "Ca, tiểu tử này mắt làm sao vậy?"
"Ta cũng không biết, liệu có phải hắn cũng như tên kia, có con mắt tà môn?"
Tôi đi đến bên Tống Tinh Thần, tự biết lúc này mà không tử chiến đến cùng thì tất cả sẽ chết, Tinh Thần đã liều mạng cứu tôi vừa rồi, giờ đến lượt tôi!
Hai tên sât thủ từ từ tiến lại gần, tôi nhắm mắt, hít thở sâu, rồi phát động minh vương chi đồng với một tên. Lập tức bên trong con mắt giống như bị vô số mũi kim bỏng rát chọc vào, đau đến không muốn sống, huyết lệ trào ra không ngừng.
Tống Tinh Thần la lên: "Mau dừng lại, ngươi sẽ mù đấy!"
Minh vương chi đồng có một đặc điểm, đó là càng thống khổ, càng phẫn nộ thì càng đẩy uy lực của nó lên cực đại. Tên kia sợ hãi kêu la thảm thiết, bước lui về phia sau, tôi nhanh chóng chuyển hướng sang tên còn lại.
Trong lòng tôi đã thầm quyết định, dù có mù cũng phải cứu mọi người ra!
Lúc minh vương chi đồng đẩy lui tên thứ hai, tôi lập tức nhặt một ống sắt dưới đất, chọc thật mạnh vào bụng hắn, khi hắn ôm hai tay vào bụng, tôi dùng toàn lực, quất một phát vào thái dương, hắn ngã ra đất bất tỉnh.
"Tiểu thiếu gia, mau dừng lại!"
"Tống Dương, đủ rồi!" Tiểu Đào gào lên, kèm theo tiếng khóc nức nở.
Sau lưng có tiếng bước chân, thì ra tên thứ nhất đã hồi phục, định đánh lén. Tôi quay vụt mặt lại đối mắt với hắn, tên kia đang hung hổ thì bỗng như gặp quỷ, vội vàng đưa tay che mặt.
Tôi toàn lực vung mạnh thanh sắt, phang thẳng giữa đỉnh đầu hắn, một vòi máu tươi nóng hổi văng vào mặt tôi. Đôi mắt đã thống khổ đến cực hạn, bất chợt cả thế giới tối đen, tôi chẳng còn trông thấy gì nữa.
"Tống Dương, mắt anh sao rồi?" Tiểu Đào lo lắng.
"Anh không sao. Tống Tinh Thần, mau cởi trói cho mọi người, chúng ta chạy ra ngoài..."
"Chạy? Ngươi nghĩ sẽ chạy được đi đâu?" Giọng nói của nữ sát thủ vang lên từ lối vào, lòng tôi liền trầm xuống.
"Xú tiểu tử, mới mấy phút mà ngươi đã giết chết ba người, ta quả đã đánh giá thấp ngươi! Không hổ là kẻ được Tu La Huyết tế đề cử."
"Cái gì?" Tôi sửng sốt.
"Xuống địa phủ mà hỏi Diêm Vương đi!" Nữ sát thủ vừa nói vừa xông tới, Tống Tinh Thần đột nhiên hét lên một tiếng, tôi nghe thấy tiếng quyền cước đánh nhau, rồi âm thanh một người ngã xuống, hẳn đó là Tống Tinh Thần.
Nữ sát thủ tiếp tục xông về phía tôi, đúng lúc này thì chợt có cảm giác một người từ trên trời rơi xuống, trên người có đồ vật giống như nón lá rộng vành, phát ra tiếng leng keng.
Choang một tiếng, người vừa tới dễ dàng đánh bật vũ khí của nữ sát thủ.
"Xin lỗi, ta tới trễ!" Một giọng nói đàn ông trầm đục vang kên, tôi kinh ngạc không ngớt, là Đao Thần!