Chương 623: Đao Thần ra tay
Mắt tôi không trông thấy gì, chỉ nghe tiếng leng keng, tiếng va chạm. Một cánh tay bỗng đỡ tôi dậy, thì ra là Tiểu Đào kéo tôi ra, tránh bị vũ khí ngộ thương.
Cả hai đánh nhau chừng 5 phút, tôi nghe Tống Tinh Thần nói, thực lực của Đao Thần áp đảo Ngũ tỷ, đột nhiên cả hai dừng lại. Đao Thần nói: " Thân là nhân tài mới nổi của kỳ binh môn, lại cam tâm làm tay sai dưới trướng Cảnh Vương Gia?"
Nữ sát thủ hừ một tiếng, nói: "Đừng nói khó nghe như vậy mà tiền bối, ta chỉ là thích đứng về phía cường giả thôi."
"Hổ báo trước giờ đều cô độc, chỉ đám chó săn mới kết bè kết phái!"
Bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt tiếng súng, ước chừng hai giây sau, nữ sát thủ bỗng hét thảm, rồi tôi nghe thấy tiếng máu phun ra từ động mạch, giống như ống nước bị thủng vậy. Sự việc liên tiếp xảy ra lúc đó, sau này được mọi người kể tôi nới biết, thì ra đám sát thủ bắt Băng Tâm làm con tin, Tôn Lão Hổ đã đưa ra một quyết định khó khăn. Ông ta vừa đàm phán với kẻ địch, vừa sắp xếp tay súng bắn tỉa tìm cơ hội bắn hạ, một khi có bất kỳ sơ suất nào Băng Tâm sẽ chết, nhưng ông ấy biết nếu do dự thì tất cả chúng tôi không ai có thể sống.
Ngay đúng lúc đám sát thủ buông lỏng cảnh giác, tay súng bắn tỉa nháy mắt bắn vỡ đầu tên giữ Băng Tâm, con bé lập tức ôm đầu ngồi xuống, tiếp đó các đặc cảnh đồng thời nổ súng tiêu diệt toàn bộ đám sát thủ. Huyết tích tử tuy nhanh nhưng có nhanh đến đâu cũng không bằng đạn bắn.
Nữ sát thủ thấy đồng bọn chết thì phân tâm, Đao Thần liền xông tới một đao chém đứt cổ họng.
Có tiếng bước chân, Đao Thần đi tới trước mặt tôi, dùng tay đeo găng kiểm tra một chút mắt tôi, nói: "Mạch máu trong mắt bị vỡ, nhưng vẫn chưa hư hại hoàn toàn, giờ cấp cứu còn có thể giữ được."
Bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập chạy vào, là đặc nhiệm, tôi đè tay Đao Thần nói: "Ngươi đi đi, ngươi nghĩ thân phận ngươi trong sạch lắm ư?"
"Đi? Giờ ta mà đi mắt ngươi sẽ phế, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời làm tên mù?"
"Ta..." Tôi cứng họng, mặc dù là tự mình lựa chọn, nhưng tôi hiểu nếu mình mù sẽ mất đi rất nhiều, rất nhiều, cũng không còn cách nào đấu chọi lại với Giang Bắc Tàn Đao.
Đặc nhiệm vọt vào, vừa trông thấy Đao Thần thì đồng loạt chĩa súng vào hắn, quát lên: "Bỏ vũ khí xuống!"
Rồi có giọng Tôn Lão Hổ cất lên: "Lại là ngươi, ngươi định làm gì Tống Dương? Chỉ cần hắn nhúc nhích, lập tức bắn chết!"
"Không, đừng, Tôn thúc!" Tôi la lên.
Lúc này Tiểu Đào đi tới, nàng nghiêm mặt nói: "Đao Thần! Ta lấy danh nghĩa tổ đặc án bắt ngươi...Tôn cục trưởng, bảo người của ông lui ra hết đi, chuyện này không cần ông nhúng tay."
Tôn Lão Hổ chẳng hiểu gì: "Tiểu Đào, cô có ý gì, coi chỗ này là gánh hát à?"
Tiểu Đào không buồn giải thích: "Đao Thần, tiếp tục chữa trị cho Tống Dương đi, nhất định phải làm anh ấy phục hồi thị lực."
"Đi theo ta!" Đao Thần lôi tôi rời đi, đây tuy là kẻ đã giết hại ông nội, nhưng chẳng hiểu sao cái cảm giác bị hắn lôi đi rất quen thuộc, chẳng khác nào lúc bé ông dắt tôi đi chợ cả.
Đao Thần không thèm hỏi, trèo lên một xe cảnh sát, lái xe đưa tôi đi. Đi chưa được bao xa, đột nhiên phía sau có tiếng súng bất thường vang lên, một giọng thiếu niên gào khàn cả cổ: "Mẹ!"
Tôi giật mình, duỗi tay lần mò bộ đàm trong xe, Đao Thần với nó đưa cho tôi. Loay hoay một lát thì dò được tần số, tôi gọi Tiểu Đào, hỏi có chuyện gì xảy ra.
"Uông Nhiên thừa lúc bọn em không để ý, đã trộm một khẩu súng, tự sát!" Tiểu Đào nói.
Lòng tôi trùng xuống, không ngờ lại xảy ra bi kịch như vậy, nhưng tôi từng đích thân trải qua cái ảo giác này, biết chỗ đáng sợ của nó. Một khi bộ não đã bị bật bản năng chết lên, thì bức tường lý trí không thể ngăn cản.
"Trước khi chết, chị ta chỉ nói một câu..." Tiểu Đào giọng buồn bã: "Con trai, mẹ mãi mãi yêu con!"
Hai mắt tôi bị mù, hoàn toàn chẳng biết mình bị đưa đi đâu, chỉ biết là rất xa, đến một nơi yên ắng. Đao Thần dẫn tôi vào một tòa nhà, từ mùi ngửi được thì có lẽ là nhà gỗ, đã cũ kỹ, khiến tôi nhớ tới nhà mình khi xưa.
Hắn làm một loạt sơ cứu cho tôi, đắp thuốc mỡ vào mắt, xông hơi, châm cứu, còn uống cả thuốc. Ba ngày liên tiếp tôi và Đao Thần sống chung một chỗ, thật là không tưởng tượng nổi.
Đối thoại giữa chúng tôi rất ít, bởi tôi chẳng biết phải nói với hắn cái gì, khả năng ngược lại hắn cũng như vậy với tôi.
Đến ngày thứ tư, mắt tôi được quấn băng vải, Đao Thần nói: "Tĩnh dưỡng thêm một ngày là mắt ngươi sẽ lành, lần này rất nguy hiểm! Nghe cho kỹ, một tháng nữa không được sử dụng minh vương chi đồng, nếu không đến mạng sống cũng đừng mong còn."
"Tại sao phải giúp ta đến mức này?" Tôi hỏi.
"Bởi ngươi là một mũi dao nhọn chống lại Giang Bắc Tàn Đao, ta không muốn ngươi gãy quá sớm." Đao Thần âm trầm nói.
"Chỉ như vậy thôi?"
"Chỉ như vậy thôi!"
Trong lòng tôi không khỏi thất vọng, tôi luôn có cảm giác, mình và người đàn ông này có mối quan hệ nào đó sâu xa hơn.
Nhưng bất kể là thế nào, tôi sẽ không tha thứ cho tội hắn giết ông nội, vì đối chọi với tổ chức tôi mới tạm thời coi hắn là đồng minh.
Đao Thần dẫn tôi ra xe, cho xe chạy từ nơi yên ắng đến nơi ồn ào, nghe khẩu âm người đi đường, hẳn là chúng tôi đã về tới Nam Giang.
Xe đột nhiên dừng lại, Đao Thần hỏi: "Nghe nói ngươi định đối phó Cảnh Vương Gia?"
"Đúng, lão già này quá ác độc, cần phải loại bỏ!"
Trầm mặc một hồi, bỗng Đao Thần khoác lên vai tôi, nói: "Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi, lão yêu quái này cũng nên trừ khử rồi. Hẹn gặp lại!"
Có tiếng mở rồi đóng cửa, rồi tiếng cửa kính bị vỡ. Một giọng nói gầm lên: "Ai ném gạch vào cửa sổ đấy!"
Sau đó người kia đi tới trước xe, ngạc nhiên: "Quái lạ, sao có xe cảnh sát dừng ở đây, xin hỏi cậu có nhìn thấy...á, ngại quá... cậu chẳng phải Tống Dương sao? Này, mau gọi Hoàng đội trưởng, Tống cố vấn trở về rồi!"
Thì ra đây chính là ngay bên ngoài thị cục, đột nhiên một đám người đông chạy tới đón, hôm đi tôi không mang theo điện thoại, bọn họ lo muốn chết, cuối cùng lại thấy tôi xuất hiện ở đây.
Tiểu Đào lo âu nói: "Tống Dương, mắt anh vẫn chưa bình phục sao? Có phải là sau này cũng..."
Tôi cười: "Không sao, đã hết đau rồi, đại khái một ngày nữa là có thể nhìn thấy lại."
"Vậy tốt quá rồi!" Băng Tâm kích động nhảy cẫng lên.
"Trương Thạc bị bắt chứ?" Tôi hỏi.
"Đúng, đang chuẩn bị thẩm vấn hắn. Công việc thẩm vấn cứ giao bọn em, anh nghỉ ngơi đi." Tiểu Đào trấn an.
"Không, thẩm vấn không cần dùng mắt, anh đã nghỉ ngơi đủ rồi, làm ngay bây giờ đi!" Tôi kích động.