Âm Phủ Thần Thám

Chương 626: Trảm lang bắt đầu!

Chương 626: Trảm lang bắt đầu!


Một tuần sau, được sự phê chuẩn của thượng cấp, chiến dịch lớn đã khai hỏa ở ba tỉnh Thiểm, Tấn, Ký.
Đây là lần phối hợp hành động lớn nhất của Bộ công an sau vụ đánh ma túy tam giác vàng, chiến dịch lấy tên là trảm lang, huy động dân cảnh, hình sự, võ cảnh, và cả cảnh sát đường sắt, tổng cộng hơn 2000 người.
Phụ trách chiến dịch lần này có tổng đội trưởng đặc nhiệm Thiểm Tây - Trịnh Á Long, Thanh tra cấp 1 của bộ công an Niếp Chuẩn Trung cùng với tổ đặc án chúng tôi.
Đại đội bỏ ra 1 tuần lễ thu thập tài liệu về các thành viên trong tập đoàn Cảnh Vương Gia. Rạng sáng 3 tháng 11, trời vừa hửng, theo hiệu lệnh từ trung tâm chỉ huy, hơn một ngàn võ cảnh mai phục ở 30 thị trấn cùng lúc xông vào hang ổ tội phạm, đồng thời thu lưới! Chỉ trong một ngày một đêm, chúng tôi tiêu diệt 12 đỉnh núi của Cảnh Vương Gia, bắt gần 1000 tên buôn người, giải cứu hơn 5000 phụ nữ trẻ em. Trong kho của một nhà máy ngụy trang thành hãng chế biến thực phẩm nằm ở ngoại ô Trạch Châu, phát hiện được khiến người ta khiếp sợ, thi thể bị lấy nội tạng chưa xử lý chất thành núi, không ít cảnh sát đã qua huấn luyện nghiêm khắc còn phải nôn mửa tại chỗ. Trong một tầng hầm khác, tìm được một nhóm lớn người mất tích, họ bị nuôi nhốt trong không gian tăm tối, oi bức, ẩm ướt giống như nuôi gia súc. Định kỳ đám buôn người sẽ lấy máu họ để xét nghiệm, dựa vào sức khỏe, tuổi tác, giới tính mà định giá, chờ khách hàng thích hợp.
Một khi có khách hàng đặt nội tạng, họ sẽ bị mang sang phòng giải phẫu gây mê, sau đó cắt bỏ nội tạng cần thiết. Nếu là thận, nạn nhân sẽ sống lay lắt thêm một thời gian, nếu là tim, gan hay phổi thì sẽ chết ngay lập tức. Đám buôn nội tạng gọi họ là lợn giống, không ít người sinh sống lâu dài trong hoàn cảnh này, cộng với sợ hãi, lo âu, bất an, cơ thể sẽ sinh bệnh, bọn chúng liền tiêm kháng sinh và giảm đau. Nếu vẫn không hết bệnh, sẽ bị xử lý sạch sẽ.
Đám con buôn thường thường hành hạ nạn nhân để mua vui tùy vào tâm trạng. Các phụ nữ bị lừa đến đây chỉ cần dưới 50 tuổi, ai cũng bị hãm hiếp...
Nhà máy nội tạng ở Trạch Châu này khiến chúng tôi rúng động, khó mà dùng lời nói diễn tả được. Tôi nghĩ, địa ngục cũng chẳng bằng nơi này, mỗi một giây ở đây thêm, tôi càng tin chắc Cảnh Vương Gia tội đáng chết vạn lần! Đám con buôn nhanh chóng bị chuyển tới tòa án nhân dân cấp cao Phù Phong tiến hành phán quyết. Mọi người không có thời gian ăn mừng chiến công, chỉ với việc thẩm vấn, tìm kiếm tội chứng đã bận đến sứt đâug mẻ trán, trung bình thời gian ngủ nghỉ chưa tới 6 tiếng/ ngày. Nếu loại trừ Lão Yêu ngủ nướng ở khách sạn, thì bốn người còn lại chưa tới được 4h.
Đương nhiên Cảnh Vương Gia không thể trơ mắt nhìn thủ hạ bị bắt. Để đề phòng tình huống ngoài ý muốn, Trịnh Á Long đã bày bố lớp phòng ngự cao xung quanh thị cục. Sáng ngày 5 tháng 11, một chiếc xe tải mất khống chế đột nhiên lao thẳng về hướng thị cục, đặc nhiệm hô đầu hàng không có hiệu quả, liền hạ lệnh bắn gục tài xế.
Xe tải phanh gấp, xoay ngang ra mặt đường, rồi một đám tội phạm cầm súng máy nhảy xuống, hai bên đấu súng kịch liệt. Đội đặc nhiệm được sắp xếp phòng ngự đã cho thấy sự thiện chiến, dưới sự chỉ huy của Trịnh đội trưởng, nhanh chóng khống chế cục diện. Mười mấy tên tội phạm bị bắn chết, bắt sống 6 tên, đến lúc tiếng súng như mưa dừng lại, tôi cảm giác tim mình vẫn đập dồn dập.
Tiểu Đào phất tay một cái, nói: "Đi, ra ngoài xem một chút!"
Chúng tôi ra ngoài, chỉ thấy 6 tên tội phạm tay ôm đầu, quỳ dưới đất, Trịnh đội trưởng quát bằng một giọng nặng khẩu âm Thiểm Tây: "Đàng hoàng một chút cho ta!"
Tiểu Đào nhìn cánh cửa thị cục bị bắn như tổ ong, nói: "Quá ngạo mạn, dám tập kích trụ sở công an! Từ khi làm cảnh sát tới nay, đây là lần đầu tiên em thấy cảnh này!"
Tôi cười lạnh: "Xem ra Cảnh Vương Gia đã cuống lên rồi, anh đoán lão sẽ còn hành động điên cuồng hơn."
Trịnh đội trưởng vung tay: "Các vị yên tâm, có trung đội đặc nhiệm ở đây, tuyệt đối sẽ không cho lão tặc kia được như ý!"
Đúng lúc này có người kêu: "Đội trưởng, không xong!" Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám tội phạm lần lượt ngã ra đất sùi bọt mép, tên cuối cùng đang cố cắn cổ áo mình.
Tống Tinh Thần xoay cổ tay, vèo một tiếng ném viên sỏi vào giữa trán tên kia, hắn lập tức ngã ra bất tỉnh.
"Thân thủ khá lắm!" Trịnh đội trưởng vỗ tay khen ngợi. Chúng tôi cũng thở phào, tôi đi tới kiểm tra, thì ra chúng đính thuốc độc ở cổ áo, nhất định là Cảnh Vương Gia sợ bị bắt thóp nên mới làm vậy. Việc Tống Tinh Thần cứu tên này có ý nghĩa trọng đại đối với chúng tôi, bởi vì dù đã bắt được rất nhiều thành phần, nhưng tập đoàn buôn người tổ chức rất chặt chẽ, những tên ở tầng dưới không biết gì về tầng trên. Còn những tên đầu mục có đánh chết cũng không chịu tiết lộ manh mối, với những chứng cứ trong tay, chưa thể nào kết tội Cảnh Vương Gia được.
Tàng trữ vũ khí, tấn công cảnh sát là trọng tội, chỉ cần cạy miệng tên sát thủ này, chúng tôi sẽ có thể bắt Cảnh Vương gia quy án, sau đó từ từ tra khảo.
Tôi nói: "Mau mang người vào, cẩn thận đêm dài lắm mộng."
Mấy đặc nhiệm nhấc tên kia lên, chạy rất cẩn trọng, ai cũng hiểu tầm quan trọng của tên tội phạm này nên các đặc nhiệm gần như là dùng thân mình che chắn hắn, đề phòng từ đâu bất chợt có một phát đạn bắn tới.
Chỉ một đoạn ngắn từ đầu đường tới thị cục cũng khiến chúng tôi vô cùng hồi hộp, chỉ đến khi hắn được giải tới cửa tất cả mới hết căng thẳng.
"Nói với anh đây không phải là mơ đi, bẻ gãy Cảnh Vương Gia thật sẽ thuận lợi như vậy ư?" Tôi cười nói.
Hoàng Tiểu Đào đáp lời: "Đây mà gọi là thuận lợi à? Trận này chúng ta ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm vất vả, đấu trí đấu sức với đám cặn bã này, ai cũng sắp không trụ được nữa, nên kết thúc rồi!"
Do khí hậu địa phương khác biệt, cộng thêm áp lực quá lớn, sắc mặt Tiểu Đào rõ ràng không được tốt, tôi cũng cảm thấy thương xót, gật đầu nói: "Cố gắng chịu đựng ba ngày đến khi phiên tòa diễn ra. Đợi vụ án kết thúc, chúng ta đi du lịch đi! Đã vất vả rồi, hay là tới Đại Nhạn Tháp, dạo hoa thanh cung, ăn đồ vặt."
Băng Tâm nhổ nước bọt nói: "Coi như xong, đến lúc đó muội chỉ muốn ném mình lên giường khách sạn, ngủ đến không biết trời đất."
Tiểu Đào mỉm cười: "Đồng cảm!"
Tôi nói: "Được rồi, đến lúc đó chúng ta cùng ngủ...không, ý ta là ngủ chung..."
Càng nói càng thấy dễ gây hiểu lầm, mặt đầy lúng túng, dạo này thiếu ngủ, khả năng ngôn ngữ của tôi cũng bị ảnh hưởng.
Băng Tâm trợn mắt nhìn tôi: "Thôi đi, giải thích chính là che giấu. Đến lúc đó muội thuê một phòng khác, hai người các huynh muốn làm gì thì làm."
Tiểu Đào đỏ bừng mặt ho khan: "Nói bậy bạ!"
Sau khi tên tội phạm tỉnh lại, chúng tôi đưa hắn vào phòng khẩu cung. Lúc cảnh sát còng tay, hắn còn phản kháng kịch liệt, Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi tôi: "Tên này chắc chắn sẽ vô cùng cứng miệng, mắt anh giờ còn dùng được chứ?" Tôi cười nhạt, móc một bọc giống như đường phèn trong túi ngực ra: "Không lo, anh có kỹ thuật thẩm vấn đặc biệt!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất