Âm Phủ Thần Thám

Chương 632: Ván cờ đen trắng

Chương 632: Ván cờ đen trắng


Sáng hôm sau, chúng tôi tới thị cục, Tiểu Đào phái hơn 40 cảnh sát viên, mỗi người đều mang theo bộ thu sóng radio, tỏa ra các hướng. Trên điện thoại mỗi người cũng cài app bản đồ do Lão Yêu viết, đi qua mỗi nơi sẽ tự đánh dấu, như vậy không sợ bị trùng lặp.
Chúng tôi chờ đợi trong lo lắng, đến tầm 10h, một cảnh sát gọi điện về, nói lúc qua một khu nhà hoang thì thiết bị có phản ứng, anh ta đi vào thì tìm được một gian phòng. Tiểu Đào liền nói: "Báo cáo vị trí!"
"Vị trí ở gần giao lộ đường Bá Cầu phía đông thành phố, có điều mọi người khỏi cần tới, trong phòng chỉ có một cái hộp."
"Mang nó về đi!"
Cúp máy, Tiểu Đào thông báo cho tất cả lui quân, một giờ sau thì cái hộp kia được mang về cục. Tiểu Đào định tìm chuyên gia phá bom để xử lý nó, tôi xua tay: "Thời gian gấp rút, không cần."
Sau đó áp tai vào nghe ngóng, một tay thì gõ nhẹ, tiếng vang phản hồi khiến có thể hình dung hình dáng đồ vật bên trong, nói: "Là một cái laptop."
Tôi lấy dụng cụ cạy cái hộp ra, bên trong quả là một cái laptop. Mở laptop ra, một video tự động phát trên màn hình. Trong video mờ mờ là một cái lồng kính lớn, bên trong chứa đầy chất lỏng, một người đàn ông bị nhốt trong đó, đeo mặt nạ dưỡng khí nối với máy oxy.
Dưới góc phải màn hình có ghi thời gian trùng với hiện tại, đây là một video trực tiếp.
"Rốt cuộc lão muốn chơi trò gì?" Tiểu Đào cau mày.
"Xin chào mọi người!" Một giọng nói bị làm méo vang lên: "Ta là ai, chắc hẳn trong lòng mọi người đều biết. Trước giờ ta luôn cho rằng mạng người có thể định giá, hơn nữa là giá trị khác nhau. Nhưng trong mắt mọi người xem ra mạng người là vô giá, ai cũng có giá trị như nhau..."
"Lão cáo già dài dòng." Tiểu Đào bực mình mắng. Giọng nói quỷ dị kia lại tiếp tục: "Ta sẽ mang tới một bài trắc nghiệm để chứng minh quan điểm của các người là hư ảo nhường nào. Như các người thấy, tên bị ngâm trong lồng là một kẻ lang thang không đáng một xu, chẳng có giá trị gì cho xã hội. Một phút nữa thôi, cái máy oxy duy trì tính mạng cho hắn sẽ ngừng hoạt động, trừ khi các người tình nguyện cứu hắn. Trong laptop này có một số tài khoản ngân hàng, các người có thể gửi tiền vào đó, số lượng tiền gửi vào sẽ quyết định xem tên lang thang này có thể sống bao lâu. Nhưng nhắc các người một điều, giá cho mỗi hơi thở của hắn là 10 ngàn nhân dân tệ, để xem lòng tin của các người có thể chi trả bao lâu, ha ha ha ha..."
Sau tiếng cười lớn, thì âm thanh kết thúc, tất cả mọi người đều bàng hoàng, trố mắt nhìn nhau. Một cảnh sát viên nói: "Hoàng cảnh quan, phải cứu người này thật ư?"
"Dĩ nhiên phải cứu! Mấy người tìm Niếp cảnh quan và Trịnh đội trưởng, lục soát khắp thành phố, nghĩ cách tìm ra anh ta. Còn chúng tôi sẽ ở đây nghĩ cách duy trì tính mạng cho anh ấy."
Ra lệnh một tiếng, tất cả tản đi, Tiểu Đào ngồi vào trước laptop, trên máy quả thật có một số tài khoản, bên cạnh còn có phần mềm đăng nhập. Tiểu Đào lập tức đăng nhập chính tài khoản của mình, chuyển vào 10 vạn.
Lão Yêu tặc lưỡi: "Thứ đồ chơi này không phải là lừa đảo chứ?"
Tiểu Đào nói: "Lừa hay không, thà cứ tin là thật. Có điều đây là toàn bộ tiền tiêu vặt của ta rồi, để tìm cha ta nghĩ cách xem."
Tiểu Đào đứng dậy gọi điện, lúc này mang hình máy oxi xuất hiện con số 10, nó giảm dần theo số lần hít thở của nạn nhân, lúc biến thành 0, anh ta đột nhiên không hít được nữa.
"Cha, con van cha, thật sự có tình huống khẩn cấp!" Tiểu Đào vẫn còn đang năn nỉ cha mình.
"Không kịp!" Tôi vội ngồi vào bàn máy, đăng nhập nhanh tài khoản của mình, gửi hết số tiền 60 ngàn trong đó.
Nạn nhân lại được hít thở thêm 6 lần, anh ta kịch liệt thở dốc mấy cái, 30 ngàn tệ nháy mắt tiêu tan, Lão Yêu tặc lưỡi: "1 vạn tệ hít thở một cái, đúng điên, nếu để kéo dài hơi tàn cho hắn một ngày, tốn bao nhiêu tiền cho đủ, chúng ta không có khả năng."
Tôi nói: "Không cứu chính là nhận thua!"
"Ngươi bị ngu à, người ta đào hố bảo nhảy là nhảy? Nếu lão yêu quái ra yêu cầu quá đáng hơn thì sao?"
Tôi cau mày: "Đừng đứng đó khoa tay múa chân nữa, ngươi nghĩ cách tìm ra nguồn gốc livestream, tiết kiệm tiền cho chúng ta chút được không!"
Lúc Lão Yêu đi thì nạn nhân đã hô hấp hết 6 lần, Tiểu Đào xông tới, gõ bàn phím thật nhanh. Con số hiện lên khiến tất cả ngây người, là 10 triệu!
Nàng cười khổ một tiếng: "Em không nói rõ nguyên nhân cho cha, chỉ là nói tiền cứu mạng khẩn cấp. Cha em chưa bao giờ tình nguyện vứt tiền qua cửa sổ, ông ấy sẽ không cho mượn lần 2 đâu."
Tôi nói: "Chúng ta mau giành thời gian phân tích video. Nhìn xem có manh mối gì không."
Tất cả tranh thủ từng giây từng phút, Tiểu Đào liên lạc với tổ kỹ thuật, tôi thì mang máy tính sang một gian phòng họp, Băng Tâm thì đi tìm người. 5 phút sau, một tốp cảnh sát đông có mặt trong phòng, video được chiếu qua máy chiếu lên màn trắng. Tổ kỹ thuật ghi lại chi tiết video, mọi người ra sức phân tích.
Tin tức trong video quá ít, trên kính tuy có một hình ảnh phản chiếu, nhưng rất mờ. Chúng tôi thảo luận nửa ngày không biết nó là cái gì, ai cũng có cảm giác thất bại.
Lão Yêu đã mang đồ nghề của mình tới, kết nối cáp vào cái laptop, hắn thao tác hồi lâu rồi nói: "Không tìm được, lão dùng proxy server nước ngoài, qua bốn lần mã hóa, căn bản không tra được gốc gác."
Băng Tâm hỏi: "Liệu có khả năng nào người này không ở trong thành phố?"
Tiểu Đào nói: "Tình hình trước mắt, cứ coi như Cảnh Vương Gia đang đùa cợt chúng ta, cũng không thể buông bỏ. Đây là một mạng người, anh ta tuyệt đối không thể chết trên tay chúng ta!"
Lão Yêu nhăn mặt: "Ai da, hắn đã hít hết 6 triệu vào phổi rồi, lát nữa không có tiền thì biết phải làm sao?"
Tôi nói: "Thẻ đen của tổ đặc án có thể thấu chi hơn một triệu, Băng Tâm, muội mang thẻ đi rút tiền, nạp vào tài khoản của Tiểu Đào." Vừa nói tôi vừa lấy thẻ credit của mình ra.
Lão Yêu la lên: "Mẹ ơi, ngươi đùa ta à? Thấu chi cũng đâu phải tiền của mình, vẫn phải trả ngân hàng. Bắt ta vì một kẻ lang thang mà tiêu vài năm tiền làm việc, ta không làm được! Một người hít thở trung bình hơn 20 ngàn lần/ngày, cứu được hắn chúng ta có được lên thiên đàng không?"
Phản ứng của Lão Yêu không ngoài dự đoán của tôi, tôi cũng không muốn ép buộc ai cả, liền nói: "Mọi người tự đóng góp tùy tâm đi."
Một cảnh sát nói: "Tiền này cũng không thể bắt tổ đặc án gánh toàn bộ được. Hay như vậy đi, chúng ta tất cả cùng góp tiền."
Lời vừa nói ra, không ít cảnh sát tỏ vẻ khó xử, cảnh sát chẳng phải nghề giàu có gì, tiền lương hàng tháng chỉ mấy ngàn. Nhiều người còn phải gánh vác chi tiêu cả gia đình, bỏ 1 vạn để mua 1 hơi thở của kẻ lang thang, thật là quá đắt.
Đây chính là mục đích của Cảnh Vương gia, lão muốn chúng tôi tự loạn trận pháp. Chỉ cứu một người mà ép chúng tôi tốn toàn bộ kinh phí, mà nếu không cứu thì ranh giới cuối cùng trong đầu của từng cảnh sât sẽ tan vỡ.
Gừng càng già càng cay, tâm cơ của Cảnh Vương Gia quả nhiên rất thâm sâu. Tôi nhấn mạnh lại lần nữa: "Mọi người tùy tâm, có thể bỏ tiền thì bỏ, không có tiền thì không bắt buộc."
Một cảnh sát lâu năm đưnga dậy nói: "Tống cố vấn, Hoàng cảnh quan, cho tôi nói một câu không êm tai. Trước mắt chúng ta dùng hết tiền để cứu một kẻ lang thang, việc này sẽ giết chết chúng ta, chúng ta không nên bị động như vậy."
Không ít người tỏ ra đồng tình, tôi nói: "Không, trò chơi này chúng ta phải thắng! Thắng thì mới nắm quyền chủ động!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất