Âm Phủ Thần Thám

Chương 633: Cái chết của kẻ lang thang

Chương 633: Cái chết của kẻ lang thang


Ánh mắt mọi người tức khắc đều đổ dồn vào tôi, tôi biết suy nghĩ của họ giờ đang mê man, dao động, đây chính là mục tiêu Cảnh Vương Gia nhắm đến. Cho nên dù là lừa dối cũng được, tôi phải đập tan bầu không khí sa sút này, nói: "Chẳng lẽ Cảnh Vương Gia chỉ chuẩn bị cho chúng ta một trò chơi đơn giản như vậy? Không, lão nhất định có hậu chước, nếu chúng ta thua trận đầu sẽ mất càng nhiều, khả năng còn có nhiều người bỏ mạng hơn. Cho nên chúng ta phải thắng, nhất định phải thắng, bằng bất cứ giá nào cũng phải thắng. Đây nói gì cũng chỉ là một vụ án, phá án là sở trường của chúng tôi, xin mọi người tin tưởng!"
Lời vừa nói ra, sự mê man trong mắt không ít người tan biến, Tiểu Đào nhìn tôi, gật đầu khẽ cười.
Nhưng việc tiếp theo không quá thuận lợi, mắt thấy kẻ lang thang sắp ngạt thở, Băng Tâm thì chưa về, tiền mọi người quyên góp chỉ hơn 4 vạn, tôi nói với Lão Yêu: "Thường ngày ngươi tích cóp nhiều lắm mà."
"Cút! Đừng nài nỉ ta." Lão Yêu la lên.
"Coi như ta vay ngươi, được không?"
Lão Yêu mím môi, hung hãn nói: "Coi như ta xui xẻo, ta góp 50 ngàn. Ôi, là tiền mồ hôi nước mắt của ta." Hắn với cái laptop, gõ số 50 ngàn, xong xuôi vẻ mặt bi thương như bị cắt thịt.
Tiểu Đào nói: "Tinh thần Lão Yêu rất đáng khen, chờ vụ án kết thúc ta nhất định sẽ đòi về, không phải lo."
Lão Yêu phảng phất có một tia hy vọng: "Nhất định phải đoạt về đấy, nếu không nửa năm tới tôi chỉ có thể cạp đất mà ăn."
Số tiền chắp vá tạm thời này cũng chỉ có thể đủ cho nạn nhân sống thêm 1 phút, mắt thấy anh ta lại sắp ngạt thở, tôi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng sâu trong lòng. Định gọi điện cho Đại Lý vay tiền, tôi biết chỉ cần tôi nói, hắn nhất định không từ chối. Nhưng tiền của hắn từng tờ từng tờ đều là mồ hôi nước mắt bán băng vệ sinh, tôi lại phung phí qua cửa sổ, nghĩ tới đó tôi cảm thấy mình là một người bạn chó má chưa từng thấy.
Lúc này Tống Tinh Thần từ bên ngoài đi vào, tôi căn bản không để ý hắn ra ngoài lúc nào. Hắn nói: "Tiểu thiếu gia, trong thẻ ngươi có 10 triệu, mau tranh thủ thời gian."
"Cái gì?" Tôi không thể tin vào tai mình.
"Là cô cô vừa gửi cho ngươi, bà nói coi như là một phần sức mọn của Võ Tống, không cần trả."
Tôi mừng như điên, vội gửi luôn 10 triệu này, Lão Yêu nói: "Ai da, hơn 20 triệu đã đi đời, tên lang thang này mà có thể sống, cả đời sẽ hãnh diện."
"Đừng cảm con mẹ nó khái, nghĩ cách tìm manh mối đi!" Tôi giục.
Một kỹ thuật viên bỗng la lên: "Tống cố vấn, tôi vừa phóng to video, phát hiện một chi tiết."
Tôi vội nói: "Chiếu lên màn hình lớn đi!"
Hình ảnh được chuyển lên màn chiếu, chỉ thấy cái bóng trong kính có vật gì đó góc cạnh, nhưng rất mờ nên khó phân biệt. Mọi người cau mày hồi lâu, Vương thúc bỗng nói: "Có phải giống cái máy xúc?"
Nói ra mới thấy, thật đúng là giống.
Tôi vội nói: "Không sai, chính là máy xúc...10h43 phút, có một máy xúc đi ngang qua cửa sổ, chứng tỏ gần đó có một công trường, mau tìm!"
Lão Yêu tìm được tất cả các nơi đang có công trường trên bản đồ thành phố, khi nhìn thấy những điểm đánh dấu chằng chịt, chút hy vọng vừa nhóm lên đã biến thành tuyệt vọng.
Tôi suy nghĩ một chút, bảo kỹ thuật viên xoay ngược hình ảnh lại rồi phát một lần. Xem tới lần thứ hai, chúng tôi để ý, 10h27 phút, gợn nước có sóng lên. Cái lồng kính này phần đáy được gia cố bằng đế sắt, rất chắc chắn, nước gợn lên chứng tỏ quanh đó phải có địa chấn lớn, là cái gì được?
Tôi đột nhiên nói ra: "Nổ bom! 10h27 phút gần đó có dùng bom để phá dỡ, sau đó máy xúc tới dọn dẹp. Lão Yêu, tìm!"
Lão Yêu gõ bàn phím lách cách, hơn 2p vẫn chưa có kết quả, tôi sốt ruột nói: "Sao chậm thế?"
"Mẹ kiếp, ngươi nghĩ là tìm ở đâu được, search Baidu một cái liền ra? Chờ ta 10s nữa...được rồi."
Một giây tiếp theo, hình ảnh hiện lên màn hình khiến mọi người thất kinh, Lão Yêu lại hack vào hệ thống camera giao thông trên internet, lấy toàn bộ những hình ảnh quanh những công trường đang thi công. Hắn nhanh chóng loại trừ, quả nhiên 10h27 phút ở một công trường có tiến hành phá dỡ một khu chung cư cũ, địa chỉ là gần đường Vô Nguyên và đường Kim Hoa.
"Đi!" Tiểu Đào hô một tiếng: "Tất cả mọi người cùng tới!"
Chúng tôi vội vã lao ra ngoài, tranh thủ từng giây từng phút tới chỗ đó, Tiểu Đào gọi điện cho Niếp cảnh quan và Trịnh đội trưởng, bảo họ tập trung toàn bộ cảnh lực. Hơn một trăm cảnh sát viên, mấy chục chiếc xe cảnh sát đồng loạt hướng về địa điểm.
Lúc gần tới nơi, tôi nghe thấy bốn phía đều vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Băng Tâm ngồi ghế sau đột nhiên nói: "Tống Dương ca ca, muội bỗng thấy sợ hãi."
"Sao vậy?" Tôi hỏi.
"Đây liệu có phải một cái bẫy, nếu Cảnh Vương Gia cài bom ở chỗ nào đó, chúng ta há chẳng phải..."
Sự lo lâng của Băng Tâm có cơ sở, gấp quá thì sinh loạn, hiện giờ vì quá vội cứu người, chúng tôi gần như điều động toàn bộ lực lượng, Tiểu Đào nói: "Không sai, chúng ta không thể tập trung toàn bộ về một chỗ được."
Tiếp đó liền gọi điện cho Niếp cảnh quan và Trịnh đội trưởng, bảo người bên họ đứng canh ở ngoài 200m, nhiệm vụ lục soát giao cho tổ đặc án.
Rất nhanh chúng tôi đã tới công trường, nơi máy xúc đi qua để lại dấu vết rõ ràng, tôi ngẩng đầu nhìn, trông thấy một khu chung cư cũ kỹ, nói: "Từ góc độ cái bóng phản chiếu, hẳn là ở tầng 1."
"Tản ra lục soát!" Tiểu Đào phất tay.
Thời gian gấp rút, chúng tôi căn bản không kịp giải thích cho người dân, gõ cửa từng phòng một, nếu không mở liền trực tiếp phá cửa. Vừa đạp một gian phòng, hình ảnh trong video hiện ra trước mắt, người ngâm trong bể kính, chúng tôi mừng như điên.
Tôi và Tiểu Đào lao vào, nạn nhân còn dư 7 lần hít thở, tôi gõ gõ bể kính, la lớn: "Đừng sợ, chúng tôi tới cứu anh!"
Tiểu Đào nói: "Tống Dương, anh đứng dịch ra, em bắn vỡ cái bể."
Hai tay nàng cầm súng, nhắm vào phần đế cái bể, đạn va vào chỉ gây một vết xước nhỏ. Tiểu Đào nhíu mày, bắn liên tiếp hai phát nữa, cuối cùng một vết nứt cũng xuất hiện.
Đúng lúc này nạn nhân bên trong giãy dụa kịch liệt, trong màn nước xuất hiện những tia điện màu tím.
Tôi vội kéo Tiểu Đào ra, sợ nước dưới đất nhiễm điện. Nạn nhân bên trong co giật mấy cái rồi bất động, mặt nước bốc lên mấy luồng khói trắng, con số trên máy oxi ngừng ở số 1, anh ta đã ngừng thở.
Chúng tôi bàng hoàng, lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, là cản sát, tôi hô: "Cẩn thận, đừng chạm vào nước dưới đất, có điện cao thế. Mau đi ngắt điện khu này."
"Khốn kiếp!" Tiểu Đào tức giận gầm lên: "Tất cả đã bị lão cáo già này đùa bỡn!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất