Chương 645: Tiêu diệt huyết tích tử
Thợ Đồng Hồ đưa ngón tay đẩy vành mũ rồi xoay người rời đi, tôi nói với Tiểu Đào: "Bắt hắn lại!"
"Nhưng..." Tiểu Đào do dự.
Tôi lấy ra một cái máy phá sóng vô tuyến, đây là thứ mà tôi nhờ Lão Yêu chuẩn bị, để phòng có tác dụng.
Tiểu Đào vung tay lên, cảnh sát liền vọt tới, Thợ Đồng Hồ đang chậm rãi đi vào trong khán đài, trông thấy cảnh này thì hồn phi phách tán, vội giơ cái điều khiển lên, quát: "Các ngươi muốn con bé chết sao?"
"Cứ tự nhiên!" Tiểu Đào nói.
Thợ Đồng Hồ nhấn mạnh nút điều khiển, nhưng không có tác dụng, hắn sợ đến trắng bệch mặt, xoay người bỏ trốn. Chân tay giả của hắn, đi bộ thì còn ok, chứ chạy thì lại là cả vấn đề, chẳng được mất mét liền vấp ngã ra đất. Một cảnh sát lao đến, tức giận đè lên người Thợ Đồng Hồ, giơ tay muốn đánh hắn, chính là cha của cô bé đang bị treo.
"Không được đả thương hắn!" Tiểu Đào quát lên.
Người cảnh sát khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn giữ bổn phận, buông cánh tay xuống, rút còng số tám bập vào tay Thợ Đồng Hồ.
"Các người...quá lỗ mãng rồi!" Thợ Đồng Hồ nhớn nhác nói.
Tôi nói: "Ngươi sai lầm rồi Thợ Đồng Hồ. Thúc đẩy sự tiến bộ của nhân loại không phải là cái ác, cái ác khiến nhân loại lầm đường lạc lối, nhưng cuối cùng vẫn là cái thiện chiến thắng, mới có sự văn minh. Con người chính là không ngừng đánh bại phần con trong mình, mới có văn minh, mới trở thành người như hôm nay!"
"Ai sai ai đúng, dùng thắng bại mà quyết định đi!" Thợ Đồng Hồ cười gằn, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, cánh tay phải của hắn đột nhiên đứt ra.
Ý thức được có gì không ổn, tôi theo bản năng phát động minh vương chi đồng. Nhưng con mắt đột nhiên đau nhói, sau đó một dòng chất lỏng cay xè chảy ra. Mọi vật trước mắt tôi biến thành màu đỏ, chỉ thấy cánh tay Thợ Đồng Hồ lìa ra, từ trong cẳng tay phun ra một luồng khói xám, cảnh sát xung quanh lập tức ho sặc sụa, che lấy đôi mắt.
"Tống Dương, lần sau gặp lại, chúng ta thảo luận lại một phen." Thợ Đồng Hồ cười lớn, bóng hắn nhanh chóng biến mất sau làn khói.
"Nổ súng!" Tiểu Đào hạ lệnh, các cảnh sát liền thi nhau bắn về hướng kia, nhưng khói mù quá dày đặc, không biết có ai bắn trúng không.
Đột nhiên, từ trong làn khói dày phi ra mấy cái huyết tích tử, một cảnh sát bị nó chụp vào đầu, sau đó giật mạnh, anh ta đầu lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra như suối.
"Cẩn thận!" Tôi hô to, mọi người lập tức rút về, giơ súng nhắm thẳng vào đám khói. Một đám người mặc đồ đen giống như quỷ ảnh di động sau đám khói, lại ném ra huyết tích tử. Một cảnh sát kế tiếp bị nó chụp vào đầu, bỗng đâu một bóng người xông đến, chém đứt dây xích, kịp thời cứu anh ta.
Là Tống Tinh Thần!
Tinh Thần liên tiếp cứu ba cảnh sát, mặc dù đầu họ vẫn bị thứ vũ khí quái dị chụp lên, nhưng tính mạng đã được bảo toàn.
Đang đánh nhau dữ dội thì đột nhiên một đội đặc nhiệm đeo mặt nạ phòng độc, rào rào nhảy xuống từ một bên khán đài, trong tay cầm súng trường 95 và QBU 88. Họ giống thư thiên binh thiên tướng, xếp thành hai hàng, bắn từ phía sau đám sát thủ. Do có đám khói che mắt, lũ người này mặc dù võ công cao cường, nhưng không lường được sẽ có viện quân, trong nháy mắt bị đánh bại. Các đặc nhiệm ăn ý hạ thấp nòng súng, tránh tổn thương đến đồng đội, chỉ thấy đám sát thủ bị bắn vào chân thi nhau ngã xuống đất, sau đó lập tức bị bắn chết. Không ít tên quá hốt hoảng giơ Huyết tích tử làm lá chắn, nhưng thứ này căn bản không chống được đạn.
Nháy mắt, toàn bộ tiểu đội huyết tích thử bị đặc nhiệm hạ gục, đến Tiểu Đào cũng không rõ vì sao viện quân lại đột nhiên xuất hiện.
Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng quay lại nhìn tôi, thì chợt phát hiện mặt tôi đầy máu, giật mình kêu lên một tiếng: "Tống Dương, anh làm sao vậy, hai mắt chảy máu kìa."
Tôi dùng tay lau một chút: "Không sao, không ảnh hưởng đến thị lực."
Hai mắt tôi đau ê ẩm, trong lòng vẫn còn sợ, suýt chút nữa thì mù.
"Tống Dương ca ca!" Đột nhiên có tiếng Băng Tâm hét bên kia, mọi người đang ngất ngây trong chiến thắng vội xoay người, chỉ thấy Lý Quốc Thái đang kề dao vào cổ Băng Tâm.
"Đừng có lại gần!" Lý Quốc Thái tàn bạo nói, gương mặt như một con thú bị thương đang cố chiến đấu.
"Đừng u mê nữa, ngươi cho rằng mình còn đường thoát sao?" Tiểu Đào lạnh lùng.
"Ai bước tới, ta cắt cổ nó." Vừa nói Lý Quốc Thái vừa lui về phía sau.
Hai bên khán đài có tay súng bắn tỉa mai phục, Lý Quốc Thái rất ranh mãnh di chuyển đầu sang trái sang phải liên tục, bởi vậy không có khả năng nổ súng.
"Tống Dương ca ca, Tiểu Đào tỷ tỷ, thật xin lỗi!" Băng Tâm giàn dụa nước mắt nói.
"Đừng sợ, bọn ta nhất định sẽ cứu muội!" Tôi trấn an.
Lý Quốc Thái uy hiếp con tin là để chạy trốn, chứ không phải tìm kẻ chết thay, cho nên tôi cảm thấy vẫn còn đường đàm phán, liền thử: "Lý Quốc Thái..."
Vừa mới mở mồm, Lý Quốc Thái liền rống lên: "Tất cả bỏ súng xuống, đá ra trước mặt ta. Còn tên cầm đao kia, vứt vũ khí đi."
Tôi và Tiểu Đào trao đổi ánh mắt, đúng lúc này sau lưng Lý Quốc Thái xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ, mặc đồ đen. Là Đao Thần, hắn sải bước đi xuyên qua khán đài, nhưng không phát ra chút tiếng động nào.
Tôi biết hắn luôn ra tay ác độc, chỉ sợ hắn sẽ làm việc quá khích. Nhưng trong giờ phút quan trọng này, nếu như tôi nói, hay làm một dấu hiệu nào đó bị Lý Quốc Thái biết thì Băng Tâm khó mà toàn mạng.
Đao Thần xuất hiện, tất cả mọi người đều trông thấy, nhiều đặc nhiệm còn tỏ ra ngạc nhiên, duy chỉ có Lý Quốc Thái không biết, ít nhất là cho đến bây giờ hắn chưa biết.
Tôi nghĩ cách dời sự chú ý của hắn, liền nói: "Lý Quốc Thái, ngươi có cần xe không?"
"Ngươi nói gì?"
"Mọi người chúng ta sẽ lui về sau, chuẩn bị cho ngươi một chiếc xe, điều kiện này thế nào?"
"Chưa có gì to tát, ta muốn một chiếc trực thăng, con tin ta mang theo!"
"Vậy không được!" Tôi cố ý cau mày nói, lúc này thì Đao Thần chỉ còn cách hắn 10 bước chân: "Ngộ nhỡ ngươi lên máy bay, sau đó đẩy con tin xuống thì sao?"
"Quyền quyết định nằm trong tay ta, các ngươi..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên Đao Thần bước dài từ phía sau đến gần, lúc này Lý Quốc Thái mới nhận ra có người đánh lén. Hắn không kịp có bất kỳ phản ứng nào, Đao Thần đã giơ tay chém xuống, thanh đoản đao trong suốt rạch không khí xẹt qua cổ hắn.
Lý Quốc Thái đứng im, con mắt mở trừng trừng, nhưng chẳng có vết thương nào ở cổ, trong khoảnh khắc tôi còn nghĩ rằng Đao Thần không chém trúng.
Nhưng tôi vội xua ý nghĩ này, Đao Thần xuất thủ, chắc chắn phải chết! Chỉ thấy Đao Thần kéo băng tâm ra khỏi tay Lý Quốc Thái đang đứng như pho tượng, bước về phía trước mấy bước. Lúc này Lý Quốc Thái phía sau mới ngã xuống, cái đầu trên cổ lìa ra. Vết cắt trên cổ nhẵn như gương, máu tươi giống như mở van, ồ ạt trào ra nhuộm đỏ một bãi cỏ lớn. Tất cả trố mắt nhìn, giây tiếp theo là trầm trồ tuyệt kỹ dụng đao của hắn...