Chương 646: Nhân tính vĩ đại
Sau khi nguy hiển được giải trừ, Băng Tâm òa khóc lao vào ngực tôi, tôi vỗ nhè nhẹ lưng con bé an ủi: "Không sao không sao."
Lúc này Tiểu Đào đi tới, Băng Tâm quay ra nhìn nàng một cái, định tách ra, nàng cười nói: "Không sao đâu, cho cô mượn ôm một lúc đấy."
Băng Tâm bật cười, bẽn lẽn: "Phải rồi, muội còn phải cảm ơn vị đại thúc kia."
"Này này!"
Tôi gọi chẳng kịp, con bé đã như thỏ con chạy đến trước mặt Đao Thần, cúi người thật sâu: "Đại thúc, cám ơn thúc. Quay về mời thúc bữa cơm, có được không?"
"Không...không có gì." Đao Thần lạnh nhạt nói. Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng có vẻ hắn lúng túng trước mặt Băng Tâm thì phải.
Tiểu Đào lệnh cho mọi người thu dọn hiện trường, tách mấy cái huyết tích tử trên đầu cảnh sát xuống, băng bó cho họ. Cô bé kia thì bị treo trên không, chưa biết cứu xuống cách nào.
Đao Thần giơ tay vỗ vai Tinh Thần một cái, hai người chẳng nói lời nào đi tới dưới chân cô bé. Đao Thần giơ tay ném một cái phi tiêu, cô gái hét lên một tiếng rơi xuống, nhiều người cũng kinh hoàng mà la lên. Tống Tinh Thần bay người ôm lấy cô gái, xoay mấy vòng rồi đáp xuống đất.
Đội đặc nhiệm vừa viện trợ chính là lực lượng tinh nhuệ do Trịnh đội trưởng dẫn tới. Còn có Niếp cảnh quan bao vây bên ngoài sân vận động, đây là sắp xếp của tôi từ trước. Liên tục nếm mấy lần bị đối thủ chơi khăm, tôi đoán lần này chúng cũng sẽ giở trò, cho nên đã chuẩn bị hậu chước.
Biết chuyện, Tiểu Đào cười ấm ức nói: "Anh cũng chẳng nói với em một tiếng, làm em tưởng Niếp cảnh quan không tới được thật. Phải rồi, ông ta đâu?"
Chỉ thấy một tốp cảnh sát đi tới, dẫn đầu là Niếp cảnh quan, có hai cảnh sát phía sau đang áp giải một người, chính là Thợ Đồng Hồ, hắn đã không còn đội mũ, vẻ mặt khổ sở.
Niếp cảnh quan cười nói: "Chúng tôi đến kịp lúc chứ, Tiểu Tống bố trí đúng là giọt nước không lọt. Theo tôi nếu sinh ra sớm mấy thập niên, có khi cậu đã là một nhà quân sự đại tài."
Tôi cười: "Niếp cảnh quan quá khen..."
Tiểu Đào chỉnh đốn lại hàng ngũ, lệnh cho mọi người tiếp tục lục soát. Chúng tôi tới đài quan sát phía Đông Nam, có một nhà kho. Trước khi đẩy cửa, tôi chất vấn Thợ Đồng Hồ: "Trò chơi mà ngươi chuẩn bị, nằm ở đây?"
Thợ Đồng Hồ cười lạnh: "Biết trước kịch bản thì còn gì hay ho."
"Nói!" Đao Thần đột nhiên túm lấy cổ, nhấc hắn lên. Thợ Đồng Hồ méo cả mồm nói: "Ta đã khởi động...các ngươi tốt nhất nhanh lên một chút, nếu không chúng sẽ chết hết."
Nghe lời đó, Tiểu Đào lập tức xông vào, những người khác theo sát phía sau. Trong kho tối om có một phòng giam bằng kính, bên trong là tất cả thân nhân cảnh sát, đang có khí độc phun ra. Trông thấy cảnh sát ập vào, các con tin ra sức đập kính, nhưng chẳng nghe được tiếng gì bên trong.
Trong phòng kính có một tủ sắt lớn với một đầu mở toang ra ngoài, bên trong có từng cái ghế kim loại cổ quái.
Trông thấy sinh mạng người thân bị đe dọa, không ít cảnh sát sốt ruột, nổ súng về phía phòng kính. Nhưng đạn chỉ để lại một vệt xước trắng, một vết nứt cũng không có, đây là loại kính chống đạn siêu bền.
"Tháo nó ra!" tôi hét
Thợ Đồng Hồ cười lớn: "Không kịp nữa, tháo bỏ xong thì thi thể sớm đã lạnh, đây là kiệt tác của ta..."
Chưa đợi hắn dứt lời, tôi một cước sút vào bộ hạ, Thợ Đồng Hồ đau đến co rúm người lại, hai bờ vai run rẩy, tôi hung tợn nói: "Làm cách nào giải trừ?"
"Nhìn thấy cái tủ sắt kia không, một mạng đổi một mạng, cứ một người đi vào thì một van độc sẽ tắt."
"Người ngồi vào đó sẽ ra sao?"
"Chết!" Hắn cười man rợ.
Tình huống đã như nước đến chân, khí độc trong phòng kính đã dâng tới ngực, có vài bà mẹ bế con mình giơ lên cao, hi vọng chúng có thể sống lâu thêm mấy giây.
Các cảnh sát nhìn cảnh này mà mắt ngấn lệ, siết chặt nắm đấm.
"Để ta!" Một cảnh sát hét lên, vọt vào tủ sắt ngồi xuống ghế. Cơ quan khởi động, các vòng sắt bật ra trói chặt chân tay và cơ thể anh ta lại.
Quả nhiên một cái van độc bị tắt.
"Bà xã, kiếp sau chúng ta lại là vợ chồng!" Một cảnh sát khác gào lên, lao vào tủ sắt.
Không có một mệnh lệnh nào, các cảnh sát lần lượt tự nguyện xông vào ngồi lên ghế sắt, nét mặt dứt khoát, ánh mắt kiên định khiến người bên cạnh đau lòng không thôi. Đến khi ghế sắt đã đầy chỗ, khí độc ngưng hoàn toàn, cửa tủ từ từ khép lại.
Tống Tinh Thần nhanh tay lao lên, chèn đường đao xuống, chống đỡ cánh cửa.
"Mau tìm thứ gì đó chèn vào!" Tiểu Đào lớn tiếng hô.
Các cảnh sát vội vàng đi tìm, nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ thấy Đường đao bị bẻ cong, vỏ đao đã vỡ nát, tôi hét lên: "Mau tránh ra, mau tránh ra!"
Vừa dứt lời thì Đường đao gãy làm đôi, mạnh vụn văng ra tứ tung, cánh cửa khép lại hoàn toàn. Đao Thần túm bả vai Thợ Đồng Hồ bóp mạnh, tôi nghe tiếng rắc rắc gãy xương, Thợ Đồng Hồ kêu lên thảm thiết. Đao Thần gằn giọng: "Mở ra như thế nào?"
"Không mở được..." Thợ Đồng Hồ đau đến méo mặt: "Cơ quan này tương tự đại đoạn long áp thời phong kiến, đã khởi thì không thể đảo ngược. Có điều..."
"Làm sao?"
Thợ Đồng Hồ nở một nụ cười nham hiểm: "Bọn chúng sẽ không chết ngay lập tức."
Vừa dứt lời thì có tiếng nổ vang lên, chúng tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy mặt đất dưới cái tủ sụp xuống, nó rơi vào lòng đất, bên trong vang lên tiếng xe tải chạy.
Đao Thần và Tống Tinh Thần đồng thời nhảy xuống, chúng tôi lao ra miệng hố nhìn, bên dưới lại là một hầm đậu xe.
Mất mấy giây tôi mới hiểu có chuyện gì xả ra, có một chiếc xe tải đậu chính giữa bên dưới, lúc cơ quan khởi động, cái tủ sẽ rơi thẳng xuống, rồi bị xe tải chở đi.
Là con tin đổi con tin!
Tôi quay qua tra hỏi Thợ Đồng Hồ: "Bọn họ bị mang đi đâu?"
"Cảnh Vương Gia mời chúng tới dự tiệc." Hắn cười lớn.
"Ngươi nói cái gì?"
"Chúng ta không trực tiếp giết người, tối đa hóa giá trị nhân mạng mới là tôn chỉ của bọn ta...Tống Dương, ngươi nên nhận ra con số thứ 3 ta để lại cho ngươi đi." Thợ Đồng Hồ nói.
Tôi quan sát bốn phía, chợt phát hiện bức tường phía sau phòng kính có một con số được viết bằng máu tươi - 23!
34, 108, 23, ba con số này tượng trưng cho cái gì? Tiểu Đào không nhịn được, hỏi: "Đừng lòng vòng, nói, đây rốt cuộc là ý gì?"
Thợ Đồng Hồ cười lớn hơn: "Hỏi ta? Như vậy là sỉ nhục sự thông minh của Tống Đại thần thám. Đã tới được đây rồi, ngươi còn không đoán được sao?"
Tôi suy nghĩ, ba con số này không có quy luật rõ ràng, mà nó giống như là...tọa độ? Tôi lập tức lấy điện thoại ra xem bản đồ, nháy mắt hiểu ra: "34 độ Vĩ Bắc, 108 độ Kinh Đông, 23h...là thời gian và địa chỉ!"
"Không sai!" Thợ Đồng Hồ cười ha hả: "Cảnh Vương Gia mời ngươi dự bữa tiệc đêm nay, là tiệc mừng thọ của lão gia!"