Âm Phủ Thần Thám

Chương 648: Bắc đẩu thất tinh cao, Ca Thư dạ đeo đao

Chương 648: Bắc đẩu thất tinh cao, Ca Thư dạ đeo đao


Nửa tiếng sau, trong phòng tắm khách sạn...
"Vừa rồi có thoải mái không?" Tôi ân cần hỏi.
"Thích lắm, anh có thể mạnh hơn chút nữa cũng được." Tiểu Đào e thẹn nói.
Nàng cúi đầu, giũ mái tóc thoa đầy dầu gội, tôi nhẹ nhàng xoa bóp, sau đó mở vòi hoa sen, thử một chút nước ấm cho đến khi cảm thấy thích hợp, liền gội đầu cho nàng.
"Đây là lần đầu tiên anh gội đầu cho em, cảm giác thật thích." Tiểu Đào cười.
"Sau này anh sẽ gội cho em rất nhiều, rất nhiều lần." Tôi cười theo.
Gội xong đầu, Tiểu Đào dùng khăn khô lau tóc, làn tóc ướt xõa xuống vai, nàng thở phào: "Thoải mái hơn rồi, cảm ơn anh."
"Tiếp theo chúng ta làm gì?"
"Ngủ."
"Nhưng em chưa muốn ngủ." Tiểu Đào cười đểu: "Chúng ta lên giường, chơi trò giải trí khác đi."
Tôi đáp: "Được!"
Chúng tôi lên giường, Tiểu Đào lấy điều khiển mở TV, trong khách sạn đều lắp truyền hình kỹ thuật số, nên muốn xem gì cũng có. Tôi thấy nàng chuyển đến phần phim kinh dị, do dự lựa chọn.
"Xem bộ nào đây?" Tiểu Đào cau mày, lẩm bẩm: "Những phim này anh đã xem chưa?"
"Mới xem mỗi phin Black Friday thôi." Tôi đáp.
"Có ghê không?" Tiểu Đào hỏi.
"Em nhát gan như vậy còn đòi xem phim kinh dị, xem phim chú gấu Boonie không được sao?" Tôi cười.
Tiểu Đào bĩu môi: "Chú gấu Boonie thì ở nhà xem một mình cũng được. Bình thường người ta đâu có dám xem phim kinh dị, cho nên muốn anh xem cùng..."
Tôi bất đắc dĩ chỉ chỉ: 'Vậy xem The Shining đi, nghe nói rất kinh điển."
Tiểu Đào liền click vài bộ phim. Bộ phim ban đầu tiết tấu rất chậm, cũng chưa đáng sợ cho lắm, Tiểu Đào ngả đầu vào ngực tôi, mái tóc vừa gội tỏa ra mùi hương thơm ngát, cả hai chẳng nói câu nào.
Bộ phim đến phần cao trào, Tiểu Đào bị dọa sợ rúc vào trong ngực tôi, thỉnh thoảng kêu lên, cái điệu bộ này thật đáng yêu, tôi không nhịn được cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Khó khăn lắm mới có một buổi chiều nhàn nhã thích thú thế này, tôi thật mong thời gian cứ thế dừng trôi, nhưng đã đến giờ họp mặt.
9h tối, chúng tôi có mặt tại thị cục, Trịnh đội trưởng sắp xếp toàn bộ đặc nhiệm xung quanh khu vực tòa nhà Đế Huy, tùy cơ ứng biến. Tôi thì đưa ra ý kiến ngược lại, Cảnh Vương Gia quỷ kế đa đoan, tốt nhất là để một bộ phận cảnh sát ở lại thị cục, phòng ngừa bọn chúng đánh lén.
Hơn 10h, chúng tôi chuẩn bị lên đường. Băng Tâm lưu luyến ôm tôi một hồi, sau đó lại ôm Tiểu Đào: "Muội chờ mọi người về ăn khuya."
Tiểu Đào cười: "Được, cô phải tự tay nấu đấy nhé."
"Nhất định phải trở lại nha, hứa với muội đi." Băng Tâm ngoắc tay với Tiểu Đào.
"Biết rồi, biết rồi."
"Tiểu Tống Tống!" Một giọng nói tê cả da đầu cất lên, chỉ thấy Lão Yêu đang dùng khăn tay lau nước mắt, từ cửa lao ra, chạy suýt thì ngã, tới trước mặt tôi, nói: "Ngươi là kẻ vô lương tâm, chuyện quan trọng như vậy mà không nói cho ta biết sớm. Ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện đấy."
Tôi cười khổ: "Yên tâm đi!"
"Vậy được, hai ta cũng ôm một cái đi." Tôi bất đắc dĩ ôm hắn một cái, lúc tách ra, hắn dúi một vật như bật lửa vào tay tôi nói: "Đây là bộ định vị ta tự chế, tín hiệu vô cùng mạnh, trong phạm vi toàn tỉnh cũng có thể xác định vị trí của ngươi. Ngươi mang nó bên mình, đề phòng lão già kia chơi chiêu."
"Cảm ơn!"
Hắn lại móc ra một cái túi cột dây đỏ đưa cho tôi: "Đây là bùa bình an ta làm cho ngươi, con mẹ nó là lần đầu ta may vá. Ta giao cái lần đầu của ta cho ngươi!"
Tôi lúng túng: "Cái này...hay là thôi đi."
"Cầm!"
Lão Yêu dứt khoát, tôi chẳng thể làm gì khác hơn là đút nó vào túi. Xong xuôi chúng tôi mới lên đường, tới gần cao ốc Đế Huy, Trịnh đội trưởng và Niếp cảnh quan bố trí thủ hạ mai phục, tám người chúng tôi mang bộ đàm, chờ đúng 22h50, liền hướng tòa nhà đi tới.
Lúc này Đao thần đột nhiên lôi một thứ dưới áo choàng ra, ném cho Tống Tinh Thần. Thì ra là một thanh Đường đao mới.
Vỏ và chuôi đao rất đơn giản, hình như còn chẳng quét sơn. Tống Tinh Thần rút ra một tấc, thân đao ảm đạm không sáng bóng, cứ như quét mực đen. Nhìn gần thì chuôi đao có khắc dòng chữ : "Lấy sát dừng cạnh tranh, lấy tĩnh lặng dừng nghi ngờ."
Tống Tinh Thần kinh ngạc trợn mắt: "Tiền bối, thanh đao này quá trân quý!"
"Giữ nó đi, thực lực của ngươi đã xứng để sở hữu thanh đao tử thần này." Đao Thần đáp.
Tống Tinh Thần liền ôm quyền, không nói nữa. Sau chuyện này hắn cho tôi biết, thanh đao này được chế tạo bằng sắt và thiên thạch, chủ nhân đầu tiên của nó là đại tướng Đường triều - Ca Thư Hàn. Ông ta đã dùng đao này giết vô số kỵ binh kẻ thù, khiến đám thổ phiên không dám xâm phạm biên giới. Thời đó có thơ ca ngợi: "Bắc Đẩu thất tinh cao, Ca Thư dạ đeo đao. Cổ kim khuy túc mã, bất can quá Lâm Thao."
Tuy đao này nhìn chẳng có sát khí, nhưng khi chiến đấu thân đao sẽ càng nóng lên. Nóng tới một mức độ nhất định thì có thể chém giáp kỵ binh như chém bùn, là một thanh thần binh!
Chúng tôi đến chân tòa cao ốc, cả tòa nhà không bật đèn, cũng chẳng có bất kỳ âm thanh nào. Nếu không phải chính miệng Thợ Đồng Hồ nói, tôi chẳng bao giờ nghĩ tới tòa nhà này lại là hang ổ của Cảnh Vương Gia. Khi chúng tôi tới cửa chính, đột nhiên hai cánh cửa mở ra, phía trong là 8 vệ sĩ mặc đồ đen, da dẻ rất nhẵn nhụi, có vẻ không phải đàn ông. Lúc này, một cô gái kiều diễm mặc đồ cách cách Mãn Thanh nhẹ nhàng khom người chào: "Cảnh Vương Gia lệnh cho tôi ở đây chờ các vị giá đáo."
"Đúng là phục cổ!" Tôi cười nói.
Chúng tôi bước vào, cách cách kia lùi về sau một bước, tám vệ sĩ đi tới, đưa tay ra. Mọi người liền cảnh giác, Đao Thần trực tiếp một quyền đấm văng tên vệ sĩ, lạnh lùng nói: "Không được chạm vào ta!"
"Đây là muốn làm gì?" Tôi hỏi.
Cách cách mỉm cười: "Mấy vị đừng căng thẳng, chỉ là lục soát toàn thân mà thôi."
"Ngươi định bắt chúng ta tay không mà vào?" Tiểu Đào hỏi.
"Lúc nào cần vũ khí, chúng tôi sẽ tự cung cấp. Tôi chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, hy vọng các vị phối hợp."
"Nếu như ta không chịu thì sao?"
Cách cách vỗ tay một tiếng, TV treo trong đại sảnh liền mở lên, chỉ thấy tám cảnh sát bị trói ở ghế sắt, đang không ngừng giãy dụa, ả cười lạnh: "Đây là thứ để đảm bảo mọi người hợp tác."
Tôi đã đoán trước việc này, vì vậy mọi người chỉ có cách đồng ý để chúng lục soát. Tôi lén giấu bộ định vị Lão Yêu đưa cho trong tay, lúc vệ sĩ soát thân, tôi giơ tay lên cao, không bị phát hiện.
Tất cả vũ khí, bộ đàm và điện thoại của mọi người đều bị lấy đi, cách cách cười nói: "Không phải lo, sau chuyện này sẽ trả lại các người."
"Đó là nếu chúng ta còn sống!" Tiểu Đào hừ lạnh.
Bọn chúng dẫn tôi đi vào, Tiểu Đào nhỏ giọng nói với tôi: "Này, sao mấy tên đàn ông này nhìn có gì đó sai sai."
Tôi chỉ yết hầu mình, nói: "Bọn chúng không có đặc điểm rõ ràng của nam giới, anh đoán là một tốp thái giám."
Tiểu Đào hít sâu một hơi: "Lão yêu quái táng tận lương tâm này!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất