Chương 649: Tỉ thí với tay súng bắn tỉa
Tòa kiến trúc này lớn hơn tôi tưởng, cách cách dẫn chúng tôi xuyên qua hành lang, đi tới một nơi. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ai nấy đều kinh ngạc không nói nên lời, đó là một khu rừng núi bên trong tòa nhà. Núi đá, suối, cây cối, toàn bộ được làm y như thật, cũng không biết nó là thật hay giả, bởi vì nó được ngăn bởi một tấm kính, có một cánh cửa khóa chặt.
Cách cách dùng mắt ra hiệu cho một vệ sĩ, hắn đi vào trong một căn phòng nhỏ, lát sau bưng ra một cái khay lót vải đỏ, trên đó là tám cái vòng tay.
Cách cách nói: "Mời các vị đeo."
Tiểu Đào hỏi: "Đây là cái gì?"
"Chỉ là dùng để theo dõi các vị, đề phòng các vị làm bậy mà thôi." Cách cách lễ phép cười một tiếng.
Trên vòng tay có đánh số từ 01 đến 08, chúng tôi mỗi người một cái. Trước khi đeo, tôi nghĩ tới một chuyện, liền hỏi: "Đây là số dành cho chúng tôi? Có phải là tượng trưng cho tầng lầu mà chúng tôi phải khiêu chiến?"
"Tống đại thần thám lo xa quá rồi!" Cách cách cười giải thích: "Tôi nói rõ quy tắc một chút, tối nay mấy vị sẽ đối mặt với 8 tầng khiêu chiến, do từng người khác nhau hoàn thành. Mỗi người chỉ có một lần cơ hội, còn về phần ai khiêu chiến...nếu như bên tôi thắng trận này, trận tiếp theo sẽ do bên tôi chủ động chọn đối thủ, và ngược lại. Còn câu hỏi nào không?"
"Thắng thua được phân định thế nào?" Tôi hỏi.
"Một bên chết hoặc nhận thua."
"Nếu chúng tôi thua, con tin sẽ chết?"
"Chết! Vị nào thất bại, con tin tương ứng sẽ chết."
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Tôi chỉ về khu rừng trước mặt, nói: "Trận đầu tiên, do bên nào chủ động lựa chọn?"
"Các vị là khách, trận đầu do các vị chủ động!" Cách cách mỉm cười.
Tiểu Đào nói: "Cảm ơn đã khách sáo, nhưng căn phòng này trống rỗng, rốt cuộc là khiêu chiến cái gì? Ít nhất chúng ta cũng phải được biết tình hình rõ ràng chứ."
"Xin lỗi, tôi không thể nói, nhưng có thể tiết lộ một chuyện. Đó là trong căn phòng này có một vị thủ quan nhân ẩn nấp."
Chúng tôi đồng loạt nhìn về hướng rừng rậm, chẳng thấy ai cả, tôi dùng động u chi đồng cũng chẳng thấy. Người này quả thật ngụy trang quá tốt, mặc dù không rõ nội dung cụ thể, nhưng nhất định là nguy cơ bốn bề, ngươi sống ta chết.
Mọi người lặng im không nói, đứng đó 5 phút, đột nhiên Trịnh đội trưởng bước ra: "Cảnh sắc này có phần giống trận địa mà tôi huấn luyện năm xưa."
"Huấn luyện gì?" Tiểu Đào hỏi.
"Đặc huấn bắn tỉa! Ngụy trang hòa vào địa hình là yêu cầu tối thiểu đối với một tay súng ưu tú. Thật không dám giấu, trước khi làm cảnh sát, tôi đã có 5 năm công tác trong lực lượng bắn tỉa. Cho nên rất quen thuộc với cảm giác này...cái hoàn cảnh tĩnh mịch trước mắt khiến tôi theo bản năng cảm thấy sát khí." Trịnh đội trưởng đáp.
Đao Thần đột nhiên đi tới, đá một cước vào tường kính, đám vệ sĩ kinh động, thủ thế sẵn sàng tấn công. Đao Thần thu chân về, nói: "Đây là kính chống đạn, xem ra ngươi nói không sai."
Trịnh đội trưởng cười lớn: "Không ngờ ở đây lại có tỉ thí bắn tỉa, trận đầu tiên tôi không nhường ai được rồi."
Tiểu Đào nói: "Xin hết sức cẩn thận!"
Cách cách xác nhận lại một lần, liền sai vệ sĩ đi lấy một cái hòm gỗ, mở ra. Bên trong là hai khẩu súng bắn tỉa, một khẩu nạp đạn thủ công báng gỗ và một khẩu M21 tự động màu đen tuyền. Trịnh đội trưởng lần lượt lấy ra cân nhắc, sau đó chọn khẩu nạp đạn thủ công, anh ta nói: "Súng tự động mặc dù tiện lợi, nhưng dễ kẹt đạn, nếu quay vòng để lấy đạn kẹt sẽ rất dễ lộ vị trí. Cho nên chuyên gia trong chiến đấu thường sử dụng súng thủ công."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, đối phương đưa ra hai khẩu súng cho anh ấy lựa chọn, liệu có mờ ám gì trong đây không?
Trịnh đội trưởng chuẩn bị bước vào phòng, tôi nói: "Chờ đã, thử một lần có được không?"
Cách cách lập tức ngăn cản: "Không được!"
Tôi nói: "Cái này cũng nằm trong quy tắc? Nếu như các ngươi đưa cho ta một thanh đao, chẳng lẽ trước khi sử dụng, vung mấy cái cũng không được phép? Ta nghi ngờ chất lượng của vũ khí này."
Cách cách á khẩu không nói được gì, ra dấu mời.
Trịnh đội trưởng xoay người, ngồi xổm ngắm lên đèn treo trong phòng khách. Một viên đạn bắn ra, đèn treo không lay động, vách tường lại thủng một lỗ, anh ta nói: "May mà Tống cố vấn cảnh giác cao, khẩu này ống ngắm bị lệch."
Anh ta bỏ nó xuống, cầm khẩu kia lên, vẫn giữ tư thế ngắm bắn, đoàng một tiếng bóng đèn vỡ nát. Tài bắn súng của Trịnh đội trưởng khiến chúng tôi bội phục.
Thì ra là như vậy, đối phương biết chuyên gia sẽ chọn súng trường thủ công, cho nên đã ngầm chơi xấu. Tiểu Đào nói: "Vậy dùng khẩu này đi."
"Khỏi cần." Trịnh đội trưởng nhanh như chớp tháo ống ngắm trên khẩu M21 đổi sang khẩu súng thủ công, sau đó nghiêm trang giơ tay chào: "Tôi đã sẵn sàng!"
Cách cách mặt trắng bệch, cứng rắn nói: "Dùng vòng tay của ông chạm vào cửa."
Trịnh đội trưởng làm theo, 'ting' một tiếng cửa kính mở ra, anh ta giơ ngón tay cái với chúng tôi, bước vào, cánh cửa liền tự động đóng chặt.
Vào trong, Trịnh đội trưởng nhanh chóng lẩn vào bụi cây gần nhất, sau đó di chuyển, giống như độn thổ, chỉ thỉnh thoảng trông thấy lá cây khẽ lung lay.
Tỉ thí bắn tỉa, ai nổ súng trước sẽ lộ vị trí, thắng bại chỉ trong một tích tắc, chúng tôi không khỏi nín thở đứng xem.
Tôi dùng động u chi đồng quan sát qua lại, đột nhiên phát hiện góc Tây Nam, lá cây khẽ động. Thì ra 'đám lá' đó là một người, hắn mặc bộ đồ ngụy trang, tay ôm một khẩu súng trường, đang ngắm về một hướng.
"Coi chừng!" Tiểu Đào nghẹn ngào hét lên.
Chúng tôi căn bản không nghe thấy tiếng súng, chỉ thấy nòng súng phát ra tia lửa, nơi bị bắn không có động tĩnh. Một giây, hai giây, ba giây, mọi người căng như dây đàn, tôi có cảm giác máu trong người cũng đông lại.
"Trịnh đội trưởng đâu rồi?" Tiểu Đào hỏi.
"Hẳn là còn sống, nếu không trận khiêu chiến đã kết thúc." Tôi đáp.
Tay súng kia sợ lộ vị trí, lập tức di chuyển, hắn nhảy sang một thân cây, như con vượn leo lên trên, leo được một nửa thì thân cây bị bắn nát một mảng, Trịnh đội trưởng nổ súng!
Tay súng kia tăng tốc nhảy tót lên cành cây, nhanh chóng giương súng ngắm. Tôi nhìn về phía đối diện hắn, Trịnh đội trưởng lại đang đứng đó, chẳng hề ẩn nấp, anh ta định đối mặt với đối thủ.
Hai người gần như cùng lúc nổ súng, tay súng bắn tỉa mặt bị hất lên, máu văng ra từ trán, ơ thể đổ ập về phía sau.
Cùng với đó, Trịnh đội trưởng giống như bị ai đấm một cú thật mạnh, ngửa mặt ngã ra đất. Do cây cối rậm rạp chúng tôi không nhìn thấy thương thế anh ta ra sao, chỉ thấy đôi chân Trịnh đội trưởng lộ ra ngoài bụi cây, không động đậy. Còn tay súng bắn tỉa kia thì đã chết, hắn ngã trên một lùm cây, giữa trán có một lỗ máu.
"Trịnh đội trưởng bị thương!" Tiểu Đào lo lắng la lên: "Thắng bại đã phân, mở cửa ra!"
"Không!" Cách cách nói: "Trận đấu là hòa!"