Chương 650: Hoàng Tiểu Đào đấu với Hoa Ban Báo
Nghe kết quả như vậy, chẳng ai trong chúng tôi tin nổi, Tiểu Đào cả giận nói: "Mở cửa ra, chúng ta muốn xác nhận!"
"Không được phép!" Cách cách lanh lùng đáp.
"Trận chiến đã kết thúc, tại sao lại không được phép?" Tiểu Đào tức xạm cả mặt.
"Tôi khuyên các ngươi nên tuân thủ quy tắc, nếu không muốn con tin chết!" Cách cách nhàn nhạt nói.
Đột nhiên tôi để ý thấy chân của Trịnh đội trưởng khẽ động đậy, liền nói: "Anh ấy còn sống, là chúng ta thắng!"
Ban đầu động tác còn rất yếu ớt, sau đó Trịnh đội trưởng nghiên người dậy, bắt đầu bò về phía này. Lúc trông thấy toàn bộ cơ thể của anh ta, ai cũng sợ ngây người, cánh tay trái của Trịnh đội trưởng đã cụt mất, chỉ còn trơ một mảng máu thịt.
"Khốn kiếp, các ngươi dùng loại đạn gì?" Tiểu Đào hét lên.
Cách cách cười: "Dùng súng gì, đạn gì là do người giữ ải tự chọn, không liên quan đến bọn ta."
Thật quá hèn hạ, đối phương lại sử dụng loại đầu đạn rỗng, đã bị cấm theo công ước Genève, loại đạn này khi bắn vào cơ thể người sẽ gây ra vùng phá hủy gấp đôi đạn thông thường. Trong cuộc đối đầu vừa rồi, Trịnh đội trưởng rõ ràng là vượt trội, nhưng lại bị thương nặng bởi thứ đạn này.
Cách cách lấy ra một cái giống như điện thoại, chạm vào cảm ứng trên cánh cửa, nó tự động mở ra, chúng tôi vội lao vào trong. Đến bên Trịnh đội trưởng, bộ dạng anh ta rất thể thảm, vẫn giơ ngón tay cái lên với chúng tôi: "Tôi không phụ kỳ vọng của mọi người chứ...khụ khụ." Nói xong, anh ta ho ra máu.
"Mau tìm cách cầm máu!" Tôi hô lạc cả giọng. Vội xé tay áo thành sợi nhỏ, buộc lên trên vết thương, Tống Tinh Thần lấy một lọ kim sang dược, rắc lên. Có điều không tác dụng, Trịnh đội trưởng đã mất quá nhiều máu, cả người mê man, có vẻ sắp chịu không nổi.
Tôi quay đầu nói với cách cách: "Mau đưa anh ấy đi chữa trị."
Ả nhún vai lạnh lùng nói: "Không được trước khi trận chiến kết thúc, không ai được rời khỏi đây."
"Đưa anh ta đi chữa trị!" Tôi đầy căm phẫn hét lên.
"Anh định bất tuân quy tắc sao?" Cách cách nói.
Trịnh đội trưởng đột nhiên túm lấy tay tôi, yếu ớt nói: "Tống cố vấn, bỏ tôi lại đi, mặc tôi thuận theo thiên mệnh. Đừng để tôi làm vướng chân mọi người..."
"Nói ngu ngốc gì vậy!" Khóe mắt tôi cay xè.
Trịnh đội trưởng lắc đầu, mặt đã không còn chút máu, dùng chút khí lực sau cùng nói: "Trước khi tới đây tôi đã viết sẵn di thư, nếu như tôi chết, hãy giúp tôi giao nó cho người nhà."
Đao Thần móc ra một viên thuốc, nhét vào miệng Trịnh đội trưởng rồi ra lệnh: "Nuốt!"
Trịnh đội trưởng cố hết sức nuốt nó vào bụng, đột nhiên hai mắt trừng lớn, sau đó lộ ra thư thái mỉm cười, từ từ thiếp đi.
Tôi không dám tin, nhìn Đao thần hỏi: "Ngươi cho anh ta uống cái gì?"
"Thuốc chết giả để giữ tính mạng." Hắn thản nhiên đáp.
Nắm đấm đang siết chặt dần lỏng ra, tôi biết hiện giờ quả thực là vô phương cứu chữa, chỉ đành vô lực phất tay một cái: "Mang anh ta ra đi!"
Chúng tôi hợp sức đưa Trịnh đội trưởng ra ngoài, lấy áo khoác đắp lên người. Tôi cũng phân phó mọi người, ai thắng trận sau nhất định phải tới chăm sóc anh ta, cố giữ lại một mạng này.
Cách cách nói: "Được rồi, coi như các người thắng trận đầu, mời lên trên." Chúng tôi vào một thang máy rất rộng, lên tầng 2. Tầng này tối thui, trước mặt là một cái võ đài dạng lồng sắt, bên trong có người đang ngồi xếp bằng. Hắn mặc một cái áo ba lỗ, toàn thân da dẻ màu đồng bóng, mặt xăm đốm báo, cơ bắp rắn chắc như sắt.
Đèn đột nhiên bật sáng, kẻ bên trong võ đài đứng dậy, lắc lắc cái dây kẽm, gầm lên một tiếng. Chợt nhận ra, đây là một cô gái.
"Để ta giới thiệu!" Cách cách nói: "Người này có biệt danh là Hoa Ban Báo, giữ chức vô địch Muay Thái Đông Nam Á, trời sinh bản tính tàn bạo. Vì sát hại chồng và chú nên bỏ trốn tới đây, được Cảnh Vương Gia thu nạp."
Tiểu Đào khịt mũi: "Tại sao ở tầng thứ nhất không giới thiệu? Nghĩ rằng như vậy sẽ khiến bọn ta trở tay không kịp ư?"
Cách cách cười không đáp.
Tiểu Đào nói với tôi: "Cô gái này giao cho em!"
Tôi nói: "Chờ đã, bàn bạc lại..."
Tiểu Đào lắc đầu: "Em biết Tống Tinh Thần với Đao Thần nhất định là giải quyết nhẹ nhàng. Nhưng hai người họ là quân bài quan trọng, tốt nhất nên để dành."
Tống Tinh Thần nói: "Hoàng tiểu thư nói không sai, nếu muốn đảm bảo sống sót, chúng ta câng phân phối sức chiến đấu một cách hợp lý."
Đao Thần âm trầm nói: "Chỉ e tối nay sẽ có một người bạn cũ giữ ải, hắn phải để ta đối phó. Cho nên thứ cho lần này ta không thể xuất thủ!"
Những điều này tôi đều hiểu, trước mắt quyền lựa chọn vẫn còn nhiều, nếu cứ giữ Tiểu Đào lại đến cuối cùng, ai biết tầng 8 sẽ có kẻ đáng sợ nào trấn giữ. Nhưng tôi vẫn không khỏi lo lắng.
Hoàng Tiểu Đào từ từ cởi áo khoác, vứt xuống đất, nhìn tôi nháy mắt: "Tống Dương, nhớ cho kỹ khí phách tối nay của tỷ đây."
Sau đó dứt khoát bước tới, chạm vòng tay vào cánh cửa. Cửa vừa mở ra, cô gái giữ ải như dã thú bị bỏ đói lâu ngày, nhảy phốc lên một cước đạp về phía Tiểu Đào. Tôi suýt thì kêu lên thành tiếng, đòn này quá thâm độc.
Nhưng dù gì Tiểu Đào cũng được huấn luyện bài bản, phản ứng rất nhanh, cơ thể nghiêng sang phải né tránh. Cú đá của Hoa Ban Báo khiến dây kẽm biến dạng.
Ả quay người lại, phóng quyền đánh tới, Tiểu Đào linh hoạt lùi ra sau, ra một động tác phản công. Hoa Ban Báo lập tức co đầu gối lên ngực, đây là động tác phòng ngự cơ bản của Muay Thái, động tác này tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Động tác phòng thủ của Muay Thái là chân sau làm trụ, nếu bị quét chân, đầu gối đang co sẽ lập tức bung ra, đá thẳng vào bụng đối thủ. Đương nhiên Tiểu Đào không phạm sai lầm này, cơ thể rụt nghiêng về, thì ra vừa rồi chỉ là hư chiêu.
Thấy Tiểu Đào không tấn công, Hoa Ban Báo trở lại thế công, tung nắm đấm ép Tiểu Đào về góc võ đài. Tiểu Đào giơ hai tay che mặt, hạ thấp trọng tâm phòng ngự, Hoa Ban Báo lập tức tung cước thẳng vào bụng, nàng dính đòn, hộc ra một ngụm máu tươi, vội né tránh cước thứ hai ập tới.
Nhìn cảnh này mà tim tôi cứ giật thon thót, Niếp cảnh quan cũng lo lắng thay cho Tiểu Đào, nhỏ giọng nói: "Không được thủ, càng thủ càng nguy hiểm."
"Không!" Có vẻ Tống Tinh Thần nhìn ra chỗ sơ hở: "Hoàng Tiểu Đào đang quan sát bộ pháp đối phương, đây là chiến thuật rất thông minh."
Đao Thần cũng gật đầu: "Đối thủ ra đòn càng mạnh, sức lực tiêu hao càng nhiều, ả điên này tốc độ đã chậm hơn lúc đầu rất nhiều. Hoàng Tiểu Đào quả là nhanh trí."
Tuy nói vậy nhưng lực ra đòn của đối phương rất nặng, chỉ cần một li sơ sẩy thôi là sẽ chí mạng.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện thì thời điểm quan trọng đã tới, Hoa Ban Báo vung cùi chỏ, đây là một chiêu vô cùng hiểm độc của Muay Thái, nghe nói một đòn có thể đánh chấn thương sọ não. Tiểu Đào né trái né phải, đột nhiên tôi nhận ra vẻ mặt nàng rất khác thường...nàng vậy mà lại đang cười?
Hai tay Tiểu Đào ngoắc ngoắc đối thủ, cười nói: "Tới đây! Tới đây!"
Hoa Ban Báo bị chọc giận tới cực điểm, miệng gầm gừ rồi hét lên, từng chiêu ác độc tung ra, lại ép Tiểu Đào sang một góc võ đài khác. Đột nhiên ả co chân tung cước, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Đào mượn lực dây kẽm nhảy vọt lên, tránh cú đá, đồng thời vung tay nhắm thẳng huyệt thái dương của ả, tung cú đấm...