Chương 652: Róc thịt cắt xương
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Đào nắm tay tôi, bất an hỏi.
Cục diện vừa mới có đột biến, tôi thật sự chẳng biết giải thích thế nào. Tống Tinh Thần bị Ryoi ép đến góc tường, đột nhiên đạp chân mượn lực, nhẹ nhàng bay ra sau Ryoi.
Ryoi vụt xoay người, giơ đao chém, khoảng cách hai người quá gần, một đao này không thể trượt. Tôi căng thẳng đến toát mồ hôi hột.
Tống Tinh Thần lộn một vòng né tránh, vạt áo trắng phất một cái, sau đó nhặt mũi đao bị gãy dưới đất lên, trở tay phi nó đi. Ryoi nghe tiếng gió, vung đao ra đỡ. Tay còn lại của Tống Tinh Thần cũng lập tức vung ra, lần này thì Ryoi không còn cách nào phòng ngự, đao chưa kịp thu về. Chỉ thấy đầu hắn ngửa ra sau, cơ thể loạng choạng, rồi chống đao xuống đất, quỳ sụp.
Thứ cắm trên trán hắn chính là đoạn chuôi đao của Tống Tinh Thần, Ryoi há hốc mồm kinh ngạc, sau đó ngã lăn ra đất.
Đèn được bật lên, mấy người Tiểu Đào không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy Tống Tinh Thần đứng, còn Ryoi nằm, ai nấy đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mặc dù Ryoi đao pháp thiên hạ vô song, nhưng thủ pháp ám khí của Tinh Thần cũng là hàng trác tuyệt, chưa kể ngoài đao pháp thì tên Nhật Bản không có võ công.
"Trận thứ ba, các người thắng!" Cách cách vẫn chẳng hề biến sắc, tuyên bố: "Mời chư vị lên tầng 4."
Đột nhiên có tiếng chuông đồng hồ, giờ đã 12h đêm, tức là chúng tôi đã ở đây được 1 tiếng. Đao Thần nói nhỏ: "Tốt nhất là chúng ta nên tăng tốc, nếu không thì không thể ngăn cản Cảnh Vương Gia."
"Ngăn cản cái gì?" Nói xong tôi bỗng nhớ ra tối nay lão muốn bày thất tinh đại trận, cưỡng ép kéo dài tuổi thọ.
Lên đến tầng 4, tầng này rất cổ quái, chỉ là một cái lồng sắt, bên trong lát gạch sứ. Một gã đàn ông cởi trần ngồi trên ghế, trước mặt hắn để một cái cân lớn. Đối diện cái cân là một chiếc ghế khác, tay phải gã gác lên cái giá nhỏ đựng đầy dao nhọn. Người nhìn mà lạnh ớn sống lưng, bất giác tôi có một dự cảm chẳng lành.
"Tầng này phải làm gì?" Tôi hỏi.
"Róc thịt cắt xương!" Cách cách cười gằn, đáp.
"Cái gì?" Ai nấy đều giật mình.
"Mời các vị chọn ra một người, thử thách róc thịt cắt xương với người giữ ải. Quy tắc rất đơn giản, cắt xương thịt của mình đặt lên bàn cân, ai nặng hơn sẽ thắng, hoặc là ai chết trước thì sẽ thua."
Tôi cảm giác lợm mửa, đây là cái thử thách quái quỷ gì, căn bản là liều mạng. Thủ hạ của Cảnh Vương Gia có rất nhiều kẻ không sợ chết, nhưng chúng tôi bên này lại không muốn nhìn thấy bất kỳ ai hi sinh.
Tôi đứng ra nói: "Để tôi!"
"Tống Dương?" Tiểu Đào kinh ngạc la lên.
"Không, để ta!" Vương Nguyên Thạch bước lên.
Tôi lắc đầu: "Tôi là người duy nhất không biết đánh đấm, chỉ có thử thách này tôi có thể làm được. Hơn nữa về giải phẫu cơ thể người tôi rõ như lòng bàn tay, biết phải làm sao để hạn chế thương tật đến mức thấp nhất, có thể giữ tính mạng. Tôi nay tất cả đều phải chiến đấu, không ai trốn tránh được, cho nên cửa ải này giao tôi đi!"
Tiểu Đào lập tức ôm mặt khóc, Niếp cảnh quan nhíu chặt lông mày. Cách cách hỏi: "Quyết được rồi?"
Tôi gật đầu: "Được rồi!"
Cách cách cười: "Vậy chúc anh may mắn!"
Tôi bước về hướng lồng sắt, đang định giơ tay vào bảng cảm ứng thì đột nhiên một cánh tay lôi tôi lại. Người kia kéo rất mạnh, tôi nặng nề ngã xuống đất, ông ta giành một bước chạm bảng cảm ứng, nhảy vọt vào.
Khi tôi kịp phản ứng thì cửa đã đóng, trợn hai mắt la lên: "Lý Tấn Phong, tại sao?"
Lý Tấn Phong dửng dưng cười nói: "Các cậu đã đánh cược tính mạng để cứu con gái ta, bây giờ không báo đáp thì còn đợi đến lúc nào. Hơn nữa..." Ông ta cởi áo ra, để lộ cơ thể đầy sẹo chằng chịt: "Năm xưa lăn lộn trong giang hồ, đánh chém vô số kể, việc cắt da cắt thịt ta có kinh nghiệm hơn."
Vương thúc kích động xông lại: "Huynh đệ, đừng ngu ngốc, nhận thua luôn đi!"
Lý Tấn Phong cười lớn: "Yên tâm, ta nhất định sẽ thắng, tuyệt đối không để con tin phải chết. Đúng rồi, nâng cốc cho ta!"
Vương Nguyên Thạch cắn môi, móc chai rượu ra đưa tới, Lý Tấn Phong mở nắp, ngửa cổ uống cạn, quệt mồm, đi thẳng vể hướng gã đàn ông kia.
Ông ta ngồi xuống ghế, nhấc một con dao lên, gã đàn ông bên kia cũng cầm một con dao, khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó đâm mạnh dao vào bụng, kéo ngang sang một bên, máu tươi trào ra như suối.
Tiểu Đào che miệng nôn khan, gã đàn ông kia không biến sắc, lôi ra một đoạn ruột, cắt từ phần gốc, ném lên bàn cân.
Không ngờ đối phương lại tàn nhẫn đến vậy, Lý Tấn Phong thả con dao nhọn xuống, nhặt lên một con dao chặt thịt. Tiểu Đào bên ngoài hét lên: "Không được, không được!"
Lý Tấn Phong nhặt cái áo lên, dùng nó buộc chặt phần bắp tay, tôi lập tức hiểu ông ta muốn làm gì. So với ruột thì một cánh tay chắc chắn nặng hơn, Lý Tấn Phong giơ cao con dao, lớn tiếng nói: "Huynh đệ, nếu ta không ra được cái lồng này, con gái ta kính nhờ ngươi chăm sóc. Các người cũng nhớ lấy, Lý Tấn Phong ta không phải là một tên giang hồ, mà là một cảnh sát nằm vùng, một cảnh sát nhân dân lừng lẫy!"
Dứt lời, ông ta bổ mạnh con dao vào cánh tay mình, máu lập tức tuôn ra. Lý Tấn Phong tiếp tục chặt mấy nhát, máu thịt văng tứ tung, lưỡi dao chém vào xương phát ra tiếng kêu rợn người.
Tôi chợt chú ý, cách cách đứng bên cạnh lộ ra một tia cười hưng phấn.
Lý Tấn Phong chặt không biết bao nhiêu nhát, cuối cùng tháo rời đoạn cánh tay, ném lên bàn cân. Cái cân dần dần nghiêng về phía ông ta.
"Đấu với ta? Tạp chủng!" Lý Tấn Phong mắng: "Chẳng lẽ ngươi có thể móc toàn bộ nội tạng ra?"
Gã đàn ông kia bình tĩnh cười, rạch con dao lên phía trên, mở toang khoang bụng như mở một cái túi. Hắn lại chẳng có vẻ gì là đau đớn, thậm chí ánh mắt còn hưng phấn, có lẽ đã dùng ma túy từ trước.
Khi bụng rạch ra vừa đủ, gã thò tay móc dạ dày, ném lên bàn cân, cái cân khẽ động, nhưng cũng chưa nghiêng hoàn toàn về hắn.
Niếp cảnh quan ọe một tiếng, chạy ra góc nôn mửa.
Gã đàn ông máu chảy đầy đất, tôi nghĩ hắn sẽ chẳng thể móc thêm nội tạng của mình ra nữa, ai ngờ hắn lại dùng hai tay đầy máu mò mẫm, từ từ lôi ra một vật đen sì, tay run rẩy, là gan!
Gã ném buồng gan lên cái cân, rốt cuộc nó đã nghiên về phía hắn. Tôi kinh ngạc lẩm bẩm: "Không thể nào! Không thể nào! Người cắt gan sẽ chết ngay lập tức!"
Nhưng biểu tình hắn vẫn như lúc đầu, cứ như chẳng có gì xảy ra. Lý Tấn Phong cười một tiếng não nề: "Xem ra ta không ra ngoài được nữa rồi! Tạp chủng, lão tử ta sẽ hầu ngươi tới cùng."