Chương 653: Huynh đệ, đi thanh thản!
Tôi cố bắt mình tỉnh táo lại, dùng động u chi đồng quan sát cơ thể gã kia. Chợt phát hiện, phân bổ cơ tay của hắn có chút khác thường. Gã mặc một cái áo choàng rộng che toàn bộ cơ thể, lá gan đã bị móc ra quá nửa phút, người thường chắc hẳn đã chết.
Nhất định phải có một lý do nào đó!
Nghĩ tới nghĩ lui, đáp án chỉ có một, đó là hắn có tới hai bộ nội tạng. Tôi nhào tới thành lồng, hô to: "Lý đại ca dừng tay! Ông không thắng được đâu, hắn là một kẻ song sinh dính liền."
"Song...sinh dính liền?" Tiểu Đào kinh ngạc nhìn tôi.
"Nếu như tôi đoán không nhầm, sau lưng hắn còn một cái đầu nữa, hai cơ thể cùng chung một trục xương sống, một đôi tay, nhưng có hai bộ nội tạng. Cho dù hắn có móc toàn bộ một bộ nội tạng ra thì trung khu thần kinh vẫn không chết, sau chuyện này lại cấy ghép lại được." Tôi giải thích nhanh.
"Tống cố vấn!" Lý Tấn Phong lớn tiếng: "Trận này ta tuyệt đối không thể thua. Nếu không thì chẳng những con tin mất mạng, mà cuộc chiến tiếp theo sẽ vô cùng bất lợi cho chúng ta."
"Ông không thắng được!" Tôi gào lên, hai mắt cay xè.
"Cho dù là song sinh dính liền, thì cũng sẽ chết vì mất máu. Thật xin lỗi mọi người!" Dứt lời Lý Tấn Phong giơ con dao chặt thịt lên, chém thẳng vào bắp đùi, mỗi nhát chém là máu thịt lại văng ra.
"Dừng lại! Dừng lại đi!" Tiểu Đào quỳ xuống bên song sắt mà khóc.
Vương Nguyên Thạch cũng mím chặt môi, đôi mắt ngấn lệ, lẩm bẩm: "Hảo huynh đệ!"
Chém một hồi, Lý Tấn Phong cắn răng giật lìa cái chân, ném lên cân. Cả cái cân nghiêng áp đảo về phía ông. Lý Tấn Phong tiếp tục giơ dao, định chặt nốt chân trái, nhưng con dao bỗng rời ra, ông ta vô lực khụy xuống ghế.
Bốn bề yên lặng cực điểm, không khí tràn ngập mùi máu tanh, lòng tôi đau nhói từng cơn.
"Thật là hi sinh vĩ đại, dùng chính mạng mình đổi lấy mạng con tin, trận này hòa!" Cách cách tuyên bố.
"Nói láo!" Tiểu Đào đứng dậy: "Ông ta đánh cược mạng sống, khiến cái cân lệch hẳn, là chúng ta thắng."
Cách cách cười nhạt: "Thế nhưng ông ta đã chết, đây là địa bàn của Cảnh Vương Gia, xử hòa đã là nể mặt các người lắm rồi."
"Ngươi!" Tiểu Đào giơ tay định túm lấy cách cách, ả lui về sau một bước, tám tên vệ sĩ lập tức xông lại. Đao Thần cùng Tống Tinh Thần cũng vội lao ra hai bên bảo vệ Tiểu Đào, không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Cách cách lấy điện thoại ra ấn một nút: "Thắng bại đã phân, khuyên các người đừng làm chuyện mất lý trí. Mời lên tầng tiếp theo!"
"Tại sao ngươi không nói trước với chúng tôi, người giữ ải là một kẻ song sinh dính liền?" Tôi đầy căm phẫn nói.
"À xin lỗi, tôi quên!" Cách cách cười.
Chúng tôi cố nén cơn giận như lửa đốt, đi lên tầng 5. Vẫn là một cái lồng sắt, phía sau là một lôi đài rộng, nhưng không có hàng rào bảo vệ, sàn được ghép bằng những tấm thép sáng bóng.
Một gã đàn ông vạm vỡ đứng trên lôi đài, người đầy sẹo, khuôn mặt ngang tàng. Đèn bật sáng, cách cách tuyên bố: "Người giữ ải tầng 5 là một võ sĩ UFC, đã từng du đấu khắp mấy tỉnh. Bởi vì dính vào một án mạng mà trốn tới đây."
"Để ta giúp ngươi bổ sung." Vương Nguyên Thạch nói: "Người này trong một cuộc tỉ võ đã trọng thương xương sống, nằm viện ba năm. Sau khi bình phục thì không còn cảm giác đau đớn."
Chúng tôi hướng ánh mắt về phía Vương thúc, Tiểu Đào hỏi: "Lão Vương, ông biết hắn?"
"Biết!" Ánh mắt Vương thúc ảm đạm nói: "Ta đã từng truy đuổi tên tội phạm này, sau đó hắn dùng thủ đoạn hèn hạ giết ba đồng nghiệp của ta. Nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật từ đó cho đến giờ, ta cũng vì chỉ huy bất lực khiến đồng đội hi sinh mà bị xử phạt. Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, lại gặp nhau ở đây."
"Ha ha ha ha!" Một tràng cười man rợ phát ra từ trong lồng sắt: "Vương cảnh quan, đúng là trùng phùng bất ngờ."
Xem ra lời nói của Cách Cách không thể tin hoàn toàn, ả luôn giấu diếm một chút gì đó có lợi cho chúng.
Cách cách nói: "Hãn tướng, giờ do ngươi lựa chọn kẻ thách đấu."
Gã giơ tay lên, chỉ thẳng vào Tiểu Đào: "Ta muốn cô nương xinh đẹp nõn nà kia!"
"Hèn hạ!" Tôi thấp giọng.
Cách cách nói: "Xin lỗi, cô ta đã thắng ải trước rồi, chọn người khác đi."
Gã mặt đầy thất vọng, ánh mắt di chuyển giữa mọi người, cuối cùng dừng lại trên người tôi, định giơ tay chỉ thì Vương thúc lớn tiếng: "Đồ nhát chết, không dám đấu với ta sao? Sợ lão tử đánh cho mẹ ngươi cũng không nhận ra?"
"Khốn kiếp, ngươi nói gì?" Gã nghiến răng: "Được, là ngươi! Ân oán giữa chúng ta tối nay tính đủ."
Vương thúc cởi phăng áo ngoài, lộ ra một cơ thể rắn như sắt, Tiểu Đào dặn dò: "Hết sức cẩn thận!"
Vương thúc gật đầu: "Yên tâm, ta không thua được đâu."
Ông bước tới, đụng mở cánh cửa, gã đàn ông đập hai tay vào nhau, rồi một quyền ác liệt đấm tới. Vương thúc nhẹ nhàng gạt cổ tay hắn, rồi đấm liên tiếp ba cú, sống mũi gã gãy dập, máu tươi văng đầy mặt.
Tiếp đó, Vương Nguyên Thạch xoay người tung cước, đạp trúng bụng hãn tướng, khiến hắn lui về sau mấy bước.
Trong thời khắc này, Vương Nguyên Thạch y như một con sư tử, cái chết của bạn thân đã hoàn toàn kích nộ ông ta.
Quả nhiên tên hãn tướng không hề biết đau, bị đá lui liền lập tức trả đòn. Vương thúc giơ hai tay ra đỡ, rồi bất ngờ nhảy lên, cước nhắm đầu hãn tướng mà quét. Một chiêu này quá độc, hãn tướng cũng không khỏi tránh né.
"Đánh đẹp lắm!" Tiểu Đào khen.
Vừa đáp xuống đất, Vương thúc tiếp tục truy kích, nhưng giống như bị thứ gì đó hút chặt, không nhấc nổi chân. Nhìn kỹ thì đế giày ông ta bị kéo ra một mảng lớn.
Lôi đài phát ra âm thanh ùng ục, nơi hãn tướng tiếp xúc với sàn đấu, mồ hôi bốc hơi xèo xèo, da thịt cũng cháy khét.
"Không ổn!" Tôi nói: "Sàn đấu đang nóng lên."
"Cái gì?" Tiểu Đào trợn mắt.
Sàn thép nóng lên rất nhanh, bắt đầu đỏ rực, đế giày Vương thúc như bị nung, ông ta tựa như giẫm vào vũng bùn, không thể cử động.
"Vương cảnh quan, sao vậy?" Hãn tướng cười lớn xông tới, tung người đá vào ngực Vương thúc. Ông hự lên một tiếng, ngã ra sau, phần lưng tiếp xúc với mặt sàn lập tức xuất hiện phản ứng đau đớn.
Hai chân hãn tướng đứng dưới sàn, bốc khói tí tách, móng chân đã cháy sạch, nhưng hắn chẳng hề hấn, xông lên tiếp tục đạp xuống ngực Vương thúc.
"Aaaa!"
Vương thúc kêu lên thảm thiết, cơ thể co giật, phần lưng bốc khói xanh, mùi da thịt cháy khét nồng nặc khiến người ta sợ hãi.
"Thoải mái chứ, thoải mái chứ?" Hãn tướng cười gằn, dùng sức giẫm lên người Vương Nguyên Thạch. Tôi với Tiểu Đào không nhìn nổi cảnh này, nàng siết chặt tay tôi, lẽ nào đêm nay lại mất đi một đồng đội, một bằng hữu...