Chương 657: Huyết Anh Vũ báo ơn
Tôi không thể tin vào mắt mình, quay qua nhìn Huyết Anh Vũ, nàng nghiêng đầu cười quyến rũ: "Tôi thua, các người đi đi!"
"Nhưng...tại sao?" Tâm tôi thầm nói, chẳng phải chúng ta là kẻ địch ư?
"Tôi là một phụ nữ vô tình vô nghĩa, trên thế giới chỉ có một thứ khiến tôi trân trọng, là con gái mình. Cậu đã cứu nó hai lần, còn giúp nó hoàn thành tâm nguyện, món nợ này người làm mẹ phải trả, nhất định phải trả." Vừa nói Huyết Anh Vũ vừa giơ tay ra, khẽ chạm vào má tôi: "Cậu đừng hiểu sai ý tôi nhé, lần sau gặp, chúng ta sẽ là kẻ địch."
"Huyết Anh Vũ đại nhân!" Cách cách lớn tiếng la lên: "Sao bà dám lừa dối Vương gia? Bà nghĩ Vương gia sẽ bỏ qua chuyện này ư?"
Huyết Anh Vũ lười biếng duỗi lưng: "Ta muốn thế nào thì nó là như thế. Cái lão yêu quái mãn Thanh kia có là gì. Thành thật mà nói, ta ghê tởm việc làm ăn của lão tận xương tủy...Nhắc mới nhớ, con gái ta suýt thì mất mạng trong tay lão, món nợ này ta còn chưa tính đâu."
"Những lời này có thể coi là chứng cứ công khai bà phản bội tổ chức, dù có là một trong thất thiên vương cũng sẽ bị toàn tổ chức đuổi giết." Cách cách đe dọa.
Huyết Anh Vũ vung tay một cái, chỉ thấy lóe lên một đạo ngân quang, một dấu con thoi ghim vào trán cách cách, ả trợn lớn hai mắt, từ từ đổ xuống.
"Bình sinh Huyết Anh Vũ ta ghét nhất hai loại người!" Huyết Anh Vũ giơ hai ngón tay lên: "Một là loại đàn ông thối tha, hai là loại nữ nhân tình nguyện làm nô bộc cho đàn ông thối tha."
"Giết nó!" Một tên vệ sĩ hét lên, chúng liền lục tục móc súng ra.
Huyết Anh Vũ đẩy tôi qua một bên, lách giữa luồng đạn, như một con yêu tinh đỏ chót, giơ tay phất một cái, bốn mũi ám khí con thoi xuất hiện, bay ra, mỗi mũi lấy một mạng.
Tống Tinh Thần và Đao thần cũng cùng lúc xuất thủ, Tinh Thần tóm tay một tên, hất ra sau, rồi bẻ gãy cổ. Đao Thần thì giơ cao tay rồi xả mạnh xuống, hai tên còn lại toác đầu mà chết.
Cuộc chiến chỉ kéo dài có mấy giây chóng vánh, cả ba thể hiện thân thủ tuyệt luân, tôi sợ hãi mà nhìn bảy cỗ thi thể nằm la liệt, Huyết Anh Vũ nhếch mép cười, nhìn giống như một yêu nữ nhiếp hồn.
Đột nhiên tiếng còi báo động vang lên, Huyết Anh Vũ đi tới cạnh thi thể cách cách, giật cái điện thoại lên, bấm mấy nút, nói: "Xin lỗi, vừa phá vỡ quy tắc, người của Cảnh Vương Gia đang ập tới đây."
"Người của Cảnh Vương Gia?" Tôi ngạc nhiên: "Nhưng chúng tôi đi từ tầng 1 lên đây, đâu có ai?"
"Tòa nhà này có hai mặt. Cảnh Vương Gia ở mặt bên kia đang tiến hành nghi lễ chán ghét..." Huyết Anh Vũ nhìn Đao Thần: "Đại ca, chúng ta đi xuống đối phó truy binh, tiện thể cứu con tin. Không có tôi dẫn đường, ông không tìm được chỗ giấu người đâu."
Tôi nói: "Chờ đã, sao cô phải giúp chúng tôi đến tận mức này?"
Huyết Anh Vũ cười mị hoặc: "Bởi vì tôi muốn khiến cậu yêu tôi, thuận tiện cho việc giết cậu sau này."
Tim tôi chợt run sợ, cũng không rõ những lời này là thật hay dọa, Đao Thần giục: "Đừng lề mề nữa, mau hành động!"
Huyết Anh Vũ tới bên cạnh tường, ấn một viên gạch lõm vào, bức tường mở ra, phía sau là một cầu thang bí mật. Cô ta vỗ tay ra hiệu cho Đao Thần, cả hai biến mất bên trong.
Tôi nhìn Niếp cảnh quan và Tống Tinh Thần, nói: "Lên lầu!"
Tống Tinh Thần nhấc thanh đường đao trên giá xuống, Niếp cảnh quan thì lấy hai khẩu súng của mấy tên vệ sĩ. Chúng tôi vào thang máy, Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Nữ nhân này thân thủ không hề kém ta. Ta nghĩ ả sẽ là một kẻ địch nguy hiểm."
Tôi nói: "Nhưng ta lại cảm thấy cô ấy đang giúp chúng ta thì phải."
Tinh Thần lắc đầu: "Chính tà bất lưỡng lập, người của tổ chức không thể tin."
Lên tới tầng 9, không gian ở đây vô cùng rộng rãi, phía trước là một hành lang vừa to vừa dài, cuối hành lang là một căn phòng trông như hoàng cung, trang hoàng rất lộng lẫy. Tôi thầm nghĩ, lão yêu quái này, trốn ở đây để mơ làm hoàng đế sao?
Vừa bước ra khỏi thang máy, đột nhiên tít một tiếng, toàn bộ thang máy im lìm, có vẻ đã bị ngắt điện, đường lui của chúng tôi đoạn rồi.
Sau đó hai bên tường hành lang tách ra, hai nhóm vệ sĩ mặc âu phục xuất hiện. Quần áo của chúng nhìn rất quái đản, giống như là đồng phục thị vệ đại nội triều Thanh được cải biên thành âu phục vậy, bên cạnh đó ai cũng để bím tóc đuôi sam.
Đám vệ sĩ lần lượt rút vũ khí ra, không nói một lời liền xông về phía chúng tôi.
"Tự bảo vệ bản thân!" Tống Tinh Thần hô to một tiếng, chém ngang đường đao, tiễn hai tên vệ sĩ chầu trời. Sau đó tả xung hữu đột, như mãnh hổ giữa bầy dê.
Niếp cảnh quan cản phía sau, dùng súng giết những tên vệ sĩ lạc đàn. Chỉ nháy mắt, thây phơi đầy hành lang, máu chảy thành suối, Tống Tinh Thần lau thanh đao lên xác chết, rồi tra vào vỏ.
Ba người tiếp tục đi về phía hoàng cung, đây là một căn phòng hình tròn, xung quanh là những cây cột nhà sơn son thiếp vàng, phía trước là bậc tam cấp, trên bậc có đặt một chiếc ngai rồng.
Tôi không có tâm trạng nhìn kỹ, bởi trên các cột đều trói một thanh niên, nam có, nữ có, khoang bụng bị mổ phanh, đều bị moi mất nội tạng. Tổng cộng có 7 cây cột, tương ứng với 7 thi thể.
"Thất tinh đại trận!" Tôi hít một hơi khí lạnh: "Chúng ta tới muộn rồi, Cảnh Vương Gia đã hoàn thành tống táng tám mạng người vô tội."
"Bởi vì trời cao đứng về phía ta." Một giọng nói vang lên.
Chúng tôi lập tức quay đầu, chỉ thấy một người mặc long bào nhảy xuống từ xà nhà, vị trí rơi đúng bên cạnh Niếp cảnh quan, tôi la lên: "Mau tránh ra!"
Cũng may Niếp cảnh quan là một cao thủ, vội vàng nhảy qua một bên né tránh, nhưng cánh tay vẫn bị cào một đường rách toang máu thịt.
Người tới chính là Cảnh Vương Gia, tóc tai bù xù, mái đầu bạc trắng như tuyết tung bay, năm ngón tay đeo năm cái móng sắt dính đầy máu tươi.
Tống Tinh Thần rút đao, thủ thế sẵn sàng nghênh địch, Cảnh Vương Gia xoay xoay thiết trảo, cười gằn: "Không ngờ các ngươi còn sống sót lên được tới đây. Có thích tháp khiêu chiến của ta chứ?"
"Vô cùng chán ghét!" Tôi mắng.
"Tống Dương, ta rất phục dũng khí của ngươi, dám khiêu chiến ta, nhưng ngươi sẽ thảm bại thôi! Ngươi đã được nghe truyền thuyết về loài ưng chưa? Có biết loài ưng sống đến 40 tuổi, cơ thể sẽ lão hóa toàn bộ, nó phải đưa ra một quyết định khó khăn, đó là tìm một vách đá, mổ cho mỏ của mình vỡ ra, tự nhổ sạch lông và móng trên người, mới có thể được trọng sinh, lần nữa ngao du chân trời! Ngươi cho rằng đang bẻ gãy thế lực của ta, nhưng không, thực ra là đang giúp ta. Có câu đuôi to khó vẫy, thói quen khó sửa, thế lực của ta đã quá lớn, lớn đến mức bị cảnh sát để mắt. Đám thủ hạ thì từ lâu không hề trung thành, tên nào cũng hám lợi, ta đã sớm chán nản tất cả. Nhưng cơ đồ này do một tay ta sáng lập, ta không thể tự mình đập đổ nó, nên cần mượn ngoại lực để xô vỡ làm lại, ngươi xuất hiện căn bản là ý trời!" Cảnh Vương Gia nói.