Âm Phủ Thần Thám

Chương 658: Nhà đầu tư trong bóng tối

Chương 658: Nhà đầu tư trong bóng tối


Tôi nghe được trong lời nói của lão có hàm ý, hỏi: "Nói như vậy là ngươi đã chuẩn bị sẵn đường lui?"
Cảnh Vương Gia cười lớn: "Không sai, ngươi rất thông minh! Đám thủ hạ phế vật bị bắt, ta đã sớm chuyển toàn bộ vốn liếng ra nước ngoài. Ngoài ra, cho ngươi biết một sự thật, ta là kẻ đầu tư lớn nhất chợ đen, ta sẽ tạo ra một thị trường rõ ràng minh bạch, ở đó bất kỳ ai cũng được mua bán nội tạng tùy ý. Nói không chừng một ngày nào đó ngươi cũng trở thành khách hàng của ta...hoặc có thể là hàng hóa."
"Lão yêu quái tởm lợm! Ngươi đừng mơ đi được đâu, nơi này sẽ là mồ chôn thây ngươi!" Tống Tinh Thần gầm một tiếng, giơ đao đâm về phía Cảnh Vương Gia.
Long bào trên người Cảnh Vương Gia không có gió mà tự lộng, phiêu hốt hụt về phía sau tránh đao, bất luận Tống Tinh Thần tấn công ra sao, lão đều né tránh một cách tài tình. Đột nhiên lão phản công, Tinh Thần giơ đao lên đỡ, thiết trảo xẹt qua lưỡi đao tóe lửa.
Tinh Thần trở đao chém tới, Cảnh Vương Gia hụt đầu tránh né, tay phải đẩy về trước một cái, Tinh Thần lảo đảo lùi ra sau, ngực hắn bị cào 4 đường sâu hoắm.
Tống Tinh Thần giận tím mặt, tiếp tục tấn công, hắn khá bất lợi về mặt binh khí, lưỡi đao qua trận chiến ban nãy đã mẻ rất nhiều chỗ. Cảnh Vương Gia phất phới long bào, thân hình giống như ma ảnh, né trái né phải, vừa cười điên dại vừa phản công.
Nháy mắt, vai, bụng, tay Tinh Thần bị rạch không biết bao nhiêu vết, hắn lảo đảo lùi về sau, chống đao thở dốc, nói: "Võ công lão yêu quái này rất ghê gớm, khó đối phó."
Tôi nói nhỏ: "Để ta dùng minh vương chi đồng tạo cơ hội cho ngươi!"
"Không được, ngươi sẽ mù mất." Tinh Thần lắc đầu.
"Thế thì cũng chết thôi, có khác gì nhau?"
Vừa nói tôi vừa phát động minh vương chi đồng, nhưng chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói, máu chảy ra. Tôi siết chặt nắm đấm cố phát động, cơn đau ngày càng mãnh liệt.
"Không ai cứu được các ngươi đâu." Cảnh Vương Gia cười nói: "Có điều lên được tới đây là đã rất lợi hại rồi. Ta sẽ nhớ hai đối thủ này lắm."
Đúng lúc này bỗng mặt đất chấn động, tôi ý thức được tâm địa chấn nằm ở phía sau, vội quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy giữa bậc tam cấp và ngai rồng từ từ nứt ra một khe hở, hai bên tách ra, đó là một cánh cửa ngầm lớn.
Bên dưới bốc lên một lớp khói dày đặc như sóng biển, khói có màu đỏ như máu, một bóng người chậm rãi bước lên, nhìn rất quỷ dị.
Người đi ra mặc áo bào đen, thân dính đầy máu tươi, nét mặt quắc thước, đầy nếp nhăn, mái đầu cũng bạc trắng, chỉ đó điều hai bên mái vẫn điểm vài sợi đen, đằng sau cũng để tóc đuôi sam.
Khuôn mặt người này giống Cảnh Vương Gia như đúc, tôi kinh ngạc, có tới hai Cảnh Vương Gia?
"Ngạo Thiên, rườm rà quá!" Đột nhiên lão mở miệng.
Cảnh Vương Gia bên này bỗng quỳ xuống, ôm quyền: "Chúc mừng cha đã ghép nội tạng thành công!"
"Cha?" Tôi trợn hai mắt, nhất thời hoảng hốt, chẳng lẽ Cảnh Vương Gia còn có một người cha? Không đúng, tôi nhất thời hiểu ra, người tự xưng là Cảnh Vương Gia này thật ra là con trai lão, Cảnh Ngạo Thiên, lão già mới xuất hiện mới thật sự là Cảnh Vương Gia!
Cảnh Vương Gia so với Cảnh Ngạo Thiện thậm chí có phần trẻ hơn, hai bên mai còn xuất hiện tóc đen, chẳng lẽ việc thay nội tạng đã có tác dụng?
Cảnh Vương Gia nói: "Máy bay sắp cất cánh, đánh nhanh thắng nhanh!"
"Tuân lệnh!" Cảnh Ngạo Thiên đáp ứng một tiếng, xông về phía Tống Tinh Thần tấn công. Thiết trảo và đường đao va chạm không ngừng phát ra tia lửa khắp nơi.
Đột nhiên Cảnh Vương Gia phất ra một cây roi, từ phía sau tiếp cận Tống Tinh Thần. Tống Tinh Thần chống đỡ Cảnh Ngạo Thiên đã muốn sứt đầu mẻ trán, nếu như bị hai mặt giáp công, hậu quả khó mà lường được.
Tôi nhắm mắt tập trung tinh thần rồi vụt mở ra, lèm theo sự đau nhói kịch liệt là minh vương chi đồng đã được phát động.
"Á!!!" Cảnh Vương Gia khẽ kêu một tiếng lùi về sau, cười gằn: "Đây là...minh vương chi đồng? Ta sống hơn trăm năm chưa từng thấy, ai dè lại gặp ở thời đại này. Tống Dương, ngươi quả nhiên không phải tầm thường."
Đáng tiếc là tôi chỉ phát động được một chớp mắt, chẳng có tác dụng, toàn thân thì như kiệt sức.
Chỉ với đôi mắt thì không thể đánh thắng lão yêu quái này, tôi bảo Niếp cảnh quan đưa mình khẩu súng, sau đó giơ lên nhắm ngay Cảnh Vương gia.
Lão chẳng hề hoảng hốt, cười: "Ngươi cho rằng có thể giết ta?"
"Không thử làm sao biết?" Tôi bóp cò. Chợt Cảnh Vương Gia như biến mất, lúc tôi định thần lại thì lão đã xuất hiện bên cạnh, tung cước đá văng tôi ra. Niếp cảnh quan ở lại cũng chỉ đỡ được một chiêu rồi bị hạ gục.
Tôi có cảm giác như bị xe tông, cơ thể bay tự do 3,4m mới dừng lại. Nhưng hai tay vẫn nắm chặt khẩu súng, bắn liền mấy phát về phía hai lão yêu quái. Cảnh Vương Gia vừa né tránh né phải vừa xông tới, lòng tôi kinh ngạc, đây là cảnh giới võ học gì, e là dù Tống Hạc Đình ở đây cũng không phải đối thủ.
Lão rất nhanh tiếp cận, tay quét một phát vào cổ tay tôi, chỉ nghe rắc một tiếng, cẳng tay từ khủy trở xuống cong một góc khó tin, một trận đau đớn truyền lên não, súng cũng bay ra ngoài.
Tiếp đến lão dùng tay còn lại bóp cổ, nhấc bổng tôi lên, ngạt thở khiến tôi giãy dụa. Cảnh Vương Gia nhếch mép: "Cứ nghĩ ngươi sẽ mang đến kinh hỉ cho ta, ai ngờ chỉ là một tên phàm phu tục tử."
"Tiểu thiếu gia!" Tinh Thần hét lên xông tới, Cảnh Vương Gia xoay người ném tôi về phía Tinh Thần. Tôi đập mạnh vào người hắn, cảm giác toàn thân vỡ ra từng mảnh.
Đúng lúc này thì bên dưới vang lên tiếng phá hủy, xem ra con tin đã được giải cứu thuận lợi, một đám đông cảnh sát đang vọt lên.
Cảnh Vương Gia phất tay: "Ngạo Thiên, rút lui!"
Cảnh Ngạo Thiên giơ thiết trảo lên: "Cha, để con giết ba con chuột này!"
"Không cần, bọn chúng có thể nhặt về một mạng, cũng là cái số. Mạng cứng như vậy, xem ra tiểu tử này đúng là ứng viên cho Tu La Huyết Sát. Để hắn giữ lại một mạng đi."
Dứt lời lão chắp tay sau lưng đia xuống cánh cửa ngầm, Cảnh Ngạo Thiên cười lạnh một tiếng: "Coi như các ngươi may mắn."
Tôi gắng sức thở dốc nói: "Tinh Thần, bám theo chúng, không thể để chúng được như ý!"
Tống Tinh Thần túm tay áo tôi: "Không được, chúng quá lợi hại, sẽ chết!"
Mặc dù tôi cũng sợ chết, nhưng nghĩ làm sao mà trơ mắt đây, còn Sở Yên, còn nhiều bằng hữu hi sinh như vậy, sao tôi có thể buông bỏ.
Bọn chúng mà rời đi, sẽ rất nhanh đông sơn tái khởi, thậm chí cấu kết với bọn buôn nội tạng nước ngoài, vậy thì chiến dịch trảm lang lần này chẳng phải công cốc?
Ta không vào địa ngục thì ai vào???
Tôi cười nói với Tinh Thần: "Còn nhớ Sở Yên chứ, một thiếu nữ mỏng manh như vậy mà chẳng sợ, hà cớ gì hai gã đàn ông lại sợ chết?"
Một tia hy vọng lại lóe lên trong mắt Tinh Thần, hắn gật đầu, đỡ tôi dậy: "Phải ngăn chúng lại bằng bất cứ giá nào!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất