Chương 667: Phẫu thuật thẩm mỹ
Tôi hỏi Lưu Khải Kỳ bọn họ có thù oán với ai, hắn nhớ lại nửa ngày, nói ra một nhóm người, tôi ghi lại kỹ lưỡng.
Sau đó Lưu Khải Kỳ bỗng nói: "Phải rồi, còn có một tên ngu ngốc tầm thường, tên là Vương Đại..."
Tôi dừng bút: "Kẻ thù của ngươi đều là đối tượng bị ngươi lừa tiền?"
Hắn xòe hai bàn tay ra: "Tôi là một kẻ lừa đảo không tranh quyền thế, thường ngày ngoại trừ làm việc của mình thì chưa bao giờ trêu chọc ai, có thể kết thù với ai đây?"
Tôi phất tay: "Được rồi được rồi, ngươi về phòng tạm giam ngồi tiếp đi."
Hắn đột nhiên khóc: "Chính quyền, chuyện vợ tôi bị người ta giết, anh sẽ không bỏ qua chứ?"
Tôi trấn an: "Mạng ai cũng là mạng, chúng ta nhất định sẽ điều tra nghiêm túc, sẽ cho ngươi một câu trả lời."
"Cám ơn chính quyền, cám ơn chính quyền." Hắn vừa bị giải đi vừa nói với theo.
Tôi rời khỏi phòng khẩu cung, một cảnh sát đến tìm, gọi tôi tới thảo luận vụ án. Tôi đến một gian phòng họp, mọi người đều ở đó, Tiểu Đào đứng trước một tấm bảng trắng: "Cũng tới đông đủ rồi, Băng Tâm đã xét nghiệm ra, chất lỏng trên mặt nạn nhân là axit hyaluronic."
"Có xét nghiệm bông hoa kia không?" Tôi hỏi.
"Trên cánh hoa có thuốc trừ sâu và màu nhuộm, hẳn là mua được ở tiệm bán hoa thông thường. Từ mức độ khô héo cho thấy chắc là hai ngày trước lưu lại." Tiểu Đào trả lời.
Nói tới đây, Nhâm cảnh quan đột nhiên giơ tay đứng dậy: "Chờ đã, là hoa gì?"
"Hoa cúc."
Nhâm cảnh quan tỏ ra hoang mang: "Vụ án nữ tiếp viên hàng không bị giết lần trước, hiện trường cũng để lại một bông hoa cúc."
Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc, lẽ nào đây là một vụ giết người liên hoàn, tôi hỏi: "Bông hoa đó được phát hiện ở đâu?"
"Bên cạnh nạn nhân, giống như bị người ta tiện tay ném ở đất. Cho nên lúc đó chúng tôi cũng không liên tưởng quá nhiều, trở thành vật chứng thông thường mà thôi." Nhâm cảnh quan nhớ lại.
Tiểu Đào hét lớn: "Lập tức mang hồ sơ tới đây!"
Bởi vì không phải ai cũng tham gia vào vụ nữ tiếp viên hàng không, cho nên tôi bảo Nhâm cảnh quan nói rõ một chút về vụ án. Anh ta nói, vụ án xảy ra một tuần trước, một nữ tiếp viên hàng không sau khi tan việc, gọi một taxi trên app, đường đi bị tài xế quấy rồi, cô ấy dùng wechat nói với bạn rằng tài xế rất đáng ghét, và muốn gặp bạn mình.
Sau đó thì cô ấy đột nhiên bặt vô âm tín, để tìm kiếm tung tích của cô, người thân đã đăng lên weibo nhờ trợ giúp, thoáng cái số lượt chia sẻ đã lên mấy triệu.
Chiều hôm sau, có người phát hiện thi thể nữ tiếp viên ở không xa điểm xuống xe của cô, quần áo xộc xệch, khuôn mặt bị hủy, nhưng trong cơ thể không có tinh dịch lưu lại. Không nghi ngờ chút nào, tài xế taxi lập tức trở thành tâm điểm chú ý, thêm nữa nạn nhân là một cô gái trẻ đẹp khiến xã hội càng căm phẫn. Qua điều tra phát hiện, chứng minh thư mà tài xế đăng ký không phải của mình, liền dẫn tới tranh luận về độ an toàn của taxi công nghệ. Không ít cô gái đã tuyên bố mình từng bị tài xế quấy rối, vì vậy mũi dùi dư luận lại nhắm vào app taxi Gấu Con, khiến xã hội dậy sóng.
Hôm trước thì cảnh sát tìm được thi thể tài xế Từ mỗ ở bờ sông Hộ Thành, vụ án gây chấn động xã hội tới đây tuyên bố kết thúc.
Sau khi nghe xong, Tiểu Đào nói: "Nữ tiếp viên hàng không mất tích, bị giết, rồi hung thủ tự sát, ba lần đều gây cao trào dư luận, vụ án này sao cứ có cảm giác bị dư luận lèo lái. Lão Nhâm, anh phụ trách vụ đó sao?"
Nhâm cảnh quan vội chối: "Lão Hình phụ trách, bởi vì vụ án này ảnh hưởng dư luận rất lớn, cấp trên giao trách nhiệm phá án nhanh chóng, tôi chỉ hỗ trợ điều tra mà thôi."
Băng Tâm xen vào một câu: "Lẽ nào ta đã nghi oan cho người tốt?"
Những lời của con bé đơn thuần là vô tâm, nhưng không ít cảnh sát có mặt trong phòng thoáng biến sắc. Nếu một vụ án lớn như vậy được chứng minh là án oan, sợ rằng cả thị cục sẽ bị liên lụy.
Lúc này hồ sơ được mang tới, Tiểu Đào nói: "Chúng ta thảo luận một chút, trước mắt xem hau vụ án có điểm giống nhau không. Cũng không thể chỉ vì một bông hoa cúc mà kết luận là giết người liên hoàn."
Tôi tự nói: "Thủ pháp cũng rất giống, nạn nhân nữ trẻ tuổi xinh đẹp, hủy dung,...Tiểu Đào, em treo ảnh hai nạn nhân lên."
Tiểu Đào đính bốn bức ảnh lên bảng trắng, theo thứ tự là ảnh hai nạn nhân và chứng minh thư. So sánh hai bức ảnh nạn nhân, lập tức nhìn ra vấn đề, tôi nói: "Mọi người xem vết cât, có giống vết mổ giải phẫu chỉnh hình không?"
Tiểu Đào gật đầu: "Nói ra thì thấy thật giống."
Tôi nhướn mày: "Xem ra vụ án này có liên quan đến phẫu thuật chỉnh hình, mặt nạn nhân có axit hyaluronic...phải rồi, điều tra xem có phải hai nạn nhân đã từng làm phẫu thuật thẩm mỹ. Tốt nhất là tìm được ảnh chụp của họ trước đây, hỏi thăm xem họ làm thẩm mỹ ở đâu."
Một cảnh sát đưa ra câu hỏi: "Nói như vậy đúng là giết người liên hoàn?"
Tôi sợ ảnh hưởng tinh thần mọi người, liền nói: "Không cần lo lắng, việc Từ mỗ chết trước mắt chưa thể phán là án oan, anh ta là tự sát, tôi nghĩ có ẩn tình trong đó. Dư luận sẽ luôn đem sự việc đơn giản hóa, tượng trưng hóa, nhưng chúng ta không được để dư luận ảnh hưởng. Mục đích của chúng ta là tìm ra sự thật. Tổ đặc án sẽ đi thăm dò, Nhâm cảnh quan, anh điều tra sâu về Từ mỗ xem vì sao anh ta tự sát."
Mọi người đều bận rộn đi làm, trong phòng chỉ còn lại tôi, Tiểu Đào, Băng Tâm; Vương thúc bị bỏng đang dưỡng thương, Tống Tinh Thần cũng không tới.
Băng Tâm mắng: "Lại là phẫu thuật thẩm mỹ, sao cứ phải nhắm vào phẫu thuật thẩm mỹ chứ, phụ nữ yêu cái đẹp là bản năng cơ mà."
Tiểu Đào nói: "Được rồi, đừng càu nhàu nữa, chúng ta suy nghĩ một chút xem bước tiếp theo phải điều tra như thế nào."
Tôi cầm hồ sơ lên xem một chút, trong đó không đề cập tới chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, xem ra phải tới nhà tiếp viên hàng không này thăm một chuyến. Thi thể nữ tiếp viên hàng không còn chưa lạnh, cảnh sát cũng vừa mới tuyên bố kết án, bây giờ lại đột nhiên chạy tới điều tra, tôi nghĩ cha mẹ cô ấy sẽ không có thái độ chào đón.
Ca khó này thì để tôi và Tiểu Đào đi giải quyết vậy, Băng Tâm được giao một nhiệm vụ đơn giản, tiếp tục hỏi thông tin từ tên lừa đảo, cũng là dịp để con bé rèn luyện năng lực thẩm vấn.
Nhà nữ tiếp viên hàng không ở trong thành phố, chúng tôi tới đó, quả không ngoài dự đoán, cha mẹ cô ấy thái độ rất lãnh đạm, chỉ thiếu mỗi việc đuổi chúng tôi ra ngoài mà thôi.
Nhất là mẹ cô ta, khóc đến giàn giụa nước mắt, không ngừng mắng: "Cảnh sát các người làm việc kiểu gì, rõ ràng đã kết án, tại sao còn nói là tính sai, mạng người là trò đùa à? Chẳng lẽ con gái tôi chết uổng nạng, nó còn trẻ như thế..."
Mặc dù đây không phải là lỗi của Tiểu Đào, nhưng nàng vẫn luôn miệng xin lỗi. Dưới thái độ thành khẩn của nàng, rốt cuộc người cha nạn nhân cung cấp một manh mối. Cô ta từng làm phẫu thuật thẩm mỹ ở viện thẩm mỹ Korea Beauty, còn cho chúng tôi một bức ảnh chụp lúc cô chưa làm phẫu thuật.
Ra ngoài, Tiểu Đào thở phào nhẹ nhõm: "Mặc dù nói thế này là không đúng, nhưng quả thật trong lòng rất bức bối, khó chịu."
Tôi nói: "Người thân nạn nhân hẳn là chịu ảnh hưởng của dư luận nhất, hàng ngày chắc chắn là đều xem tin tức trên weibo, cho nên đã ngầm coi Từ mỗ là hung thủ. Có đôi khi thứ người thân cần là người để đổ tội chứ không phải là sự thật."
"Lẽ nào người thân không muốn bắt hung thủ?" Tiểu Đào nhìn tôi.
"Chắc chắn là muốn, nhưng họ cần một đối tượng cụ thể để thù hận, giờ em hủy bỏ đối tượng này, thay vào là một ẩn số, hơn nữa còn có khả năng sẽ vĩnh viễn không bắt được, đương nhiên họ không chấp nhận nổi." Tôi giải thích.
"Ha ha, anh ngày càng hiểu thấu triệt để về nhân tính, sau này hay là đổi sang nghề bác sĩ tâm lý đi."
Tôi cũng cười đáp lại: "Những bác sĩ tâm lý mà chúng ta biết, đều biến thái cả."
"Anh cũng có một chút đấy." Tiểu Đào xua tay.
Lúc này Băng Tâm gọi điện tới: "Tống Dương ca ca, muội nghe ngóng được từ tên lừa đảo, vợ anh ta từng làm thẩm mỹ ở viện Korea Beauty."
"Được, giờ muội bắt xe tới đó luôn đi." Cúp máy, tôi nói với Tiểu Đào: "Không ngờ manh mối lại tới nhanh như vậy!"