Chương 683: Bí mật của giảng viên Tư Mã
Tôi vừa dứt lời thì La Thư đã túm lấy cái bình men sứ, đầy căm phẫn quát: "Anh có lầm không, tại sao lại nghi ngờ chúng tôi? Chúng tôi xa xôi chạy tới đây giầm sương giãi gió khảo cổ, lẽ nào chúng tôi có bệnh, tự mình hù dọa mình? Sao anh không đi mà điều tra các công nhân xem, họ là chuyên gia có ý đồ xấu."
Tạ Đỉnh Nam bất phục, nói: "Ngươi nói cái gì, công nhân thì ảnh hưởng gì tới ngươi? Chẳng phải tổ tiên ta đều là nông dân sao?"
La Thư thờ ơ lôi ra một điếu thuốc: "Ta nói là sự thật, có lỗi sao?"
Tạ Đỉnh Nam đứng dậy, thấy hai người căng thẳng, tôi vội giảng hòa: "Đừng lạ, nghi ngờ tất cả là đặc thù công việc của chúng tôi. Cũng giống như công việc của các cậu là khảo cổ vậy, hy vọng mọi người hợp tác!"
Thôi cảnh quan nói: "Sắp tới ngày tuyết rơi rồi, cho nên bất kể là khảo cổ hay là phá án, đều phải nhanh chóng lên một chút."
Tư Mã Đức phụ họa: "Thôi cảnh quan nói rất đúng, mọi người hợp tác một chút đi. Tôi làm gương, lấy mẫu vân tay tôi trước."
Băng Tâm dùng băng dính lần lượt lấy vân tay toàn đội, ở đây không có máy móc, con bé xách hai túi giày chuẩn bị quay về thành phố. Thôi cảnh quan định đi theo thì Băng Tâm nhỏ giọng nói với tôi: "Tống Dương ca ca, muội chưa quen cuộc sống nơi này, đi cùng người ta một chuyến có được không?"
Thứ khó chống đỡ nhất là con gái làm nũng, tôi đành đáp: "Để ta đi nói với Tiểu Đào một câu."
"Cái này mà cũng phải hỏi. Huynh sau khi cưới nhất định sẽ bị vợ quản!" Băng Tâm cười nhạo.
Ba chúng tôi quay về thành phố, Băng Tâm vào cục làm xét nghiệm, tôi rảnh rỗi ra ngoài làm một tô mì thịt bò, sau đó mang về cho Băng Tâm một suất, còn mua thêm cho Tiểu Đào phần bò kho.
Tới khoa giám định, Băng Tâm đã làm sắp xong, tôi hỏi: "Có kết quả chưa?"
"Không có kết quả gì, giày của Tư Mã Đức chỉ có vân tay của chính ông ấy, trên máy ghi âm không có vân tay, người này thật là giảo hoạt." Nói xong mở hộp mì ăn.
"Mẫu đất thì sao?" Tôi lại hỏi.
"Đang ở bên khoa vật chứng, khả năng phải trưa mới có kết quả..."
Chờ Băng Tâm ăn xong, tôi đề nghị ra ngoài đi dạo, con bé lập tức hớn hở gật đầu.
Đi dạo phố là tôi cũng có mục đích, thực ra là tới đại học Vân Lĩnh, tìm đến khoa khảo cổ, hỏi thăm xem Tư Mã Đức là người thế nào.
Một giảng viên kinh ngạc hỏi: "Sao vậy, Tư Mã lão sư xảy ra chuyện à?"
Tôi nói: "Không có không có, chỉ là điều tra thông thường thôi."
Phó trưởng khoa nói: "Nhân cách ông ấy rất tốt, đã làm giảng viên ở đây 30 năm, có không ít luận văn, ai cũng yêu quý."
Để ý thấy mắt ông ta hơi lóe lên khi nói chuyện, tôi liền đuổi tới cùng: "Có phải ông giấu tôi điều gì không?"
Phó trưởng khoa lúng túng nói: "Không hổ là cảnh sát, ánh mắt rất tinh tường. Chuyện này tôi cũng không biết nói sao..."
"Cứ nói đừng ngại, tôi sẽ bảo mật!" Tôi trấn an.
Ông ta nói trong hạng mục khảo cổ mà Tư Mã Đức phụ trách đã từng xảy ra mất trộm đồ vật, nhà trường vì vậy có nghi ngờ ông ta. Tư Mã Đức ra sức giãi bày rằng mình công tác trong trường 30 năm, lao tâm khổ tứ, nhà trường lại nghi ngờ ông ta buôn bán văn vật, thật đau lòng gì gì đó. Về sau chuyện này không giải quyết được gì, ông ta có thâm niên lâu năm, đến lãnh đạo viện khảo cổ cũng từng là sinh viên của ông ấy.
Tôi hỏi: "Ông cảm thấy thế nào?"
Phó trưởng khoa vội xua tay: "Cái này tôi không biết, không biết. Ngại quá, tôi còn giờ lên lớp, không hầu chuyện cậu được."
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của ông ta, tôi trầm ngâm. Băng Tâm thất kinh: "Tống Dương ca ca, huynh hoài nghi quả nhiên chính xác."
Tôi nói: "Ta không quan tâm ông ấy có buôn bán cổ vật không, ta chỉ quan tâm hung thủ là ai. Một ông già 70 tuổi có năng lực giết người thật sao? Một nạn nhân trong số đó còn bị bỏ lên thạch quan, ông ta khỏe vậy ư?"
Băng Tâm giơ tay lên nói: "Người cao tuổi cũng có cơ thể cường tráng, muội đã từng xem trên TV một ông cụ đã về hưu có cơ bắp rất săn chắc."
Tôi cười: "Nói tào lao, muội xem ông ta gầy đến trơ xương như thế..."
"Muội chỉ muốn gợi ý cho huynh thôi mà." Băng Tâm lè lưỡi.
Chúng tôi rời trường học, vào siêu thị gần đó mua chút đồ ăn uống, sau đó quay về thị cục. Cảnh sát viên khoa vật chứng nói, trong mẫu đất thứ nhất quả thật chứa nhiều canxi phốt phat, hơn nữa mẫu đất này đã từng bị cháy, ngoài ra còn có một chất hữu cơ, không xét nghiệm ra thành phần.
Mẫu đất thứ hai bằng phương pháp carbon 14 giám định, là đất 1000 năm trước, nhưng không phải là hoàn toàn. Bên trong nó có lẫn một ít đất vàng và cả mạt gỗ.
Nhớ tới hiện trường khảo cổ là đất vàng, những cái rương cất dụng cụ được bỏ lượng lớn mạt gỗ để bảo quản, như vậy có thể thấy, người này là từ ngoài vào trong cổ mộ.
Cảm ơn một tiếng, tôi và Băng Tâm, Thôi cảnh quan cùng nhau quay về nơi khảo cổ. Hôm nay trời trong xanh, mọi người đang dọn dẹp đồ vật và hài cốt ở hiện trường. Tiểu Đào ngáp dài một cái: "Oaaaa, khảo cổ thật là buồn chán. Cầm cái chổi nhỏ xíu quét, bao giờ mới xong."
Tôi cười: "Em nghĩ khảo cổ cũng giống trộm mộ à, cầm cái túi to chạy đi chạy lại? Anh có mua ít đồ ăn vặt, muốn ăn không?"
"Dĩ nhiên là có! Trưa nay lại phải ăn quân lương, thật khó nuốt."
Tôi cơ bản là mua toàn đồ ăn, có thêm cho Tống Tinh Thần mấy ly trà sữa đủ khẩu vị, cái mặt lúc nào cũng lạnh lùng của hắn trông thấy trà sữa sẽ lộ vẻ vui mừng, đây cũng là điểm dễ thương của hắn.
Tiểu Đào bưng cái ghế ngồi xuống, thưởng thức quả lạnh và thịt bò, vung tay xuống đám người đang lúi húi làm việc: "Có giống vua thời cổ đại ngồi nhìn thần dân tu sửa lăng mộ không?"
"Đào mộ cho mình?" Tôi dở khóc dở cười.
"Sao anh nói chuyện xui xẻo vậy?" Tiểu Đào giơ tay ra đánh. Tôi né tránh nói: "Cũng chỉ là một cách nói mà thôi, phải rồi, chia sẻ tin tức cho em đây."
Sau khi nói xong, Tiểu Đào suy tư: "Xem ra lão giáo sư này quả nhiên có mờ ám."
"Nhưng chưa thể đánh đồng ông ta là hung thủ được." Tôi nói.
"Thì giả thiết như vậy, anh xem ở đây ông ấy có quyền nhất, lại già đời, còn không ai dám nghi ngờ..." Tiểu Đào càng nói mắt càng sáng lên.
"Vậy chuyện tối hôm qua giải thích thế nào?" Tôi cười cắt đứt.
"Có lẽ có người muốn thông qua cách này để nói cho chúng ta biết gì đó, bảo chúng ta chuyển sự chú ý lên người Tư Mã Đức." Tiểu Đào phân tích.
Tôi lắc đầu, vẫn cảm thấy lần trinh thám này không đủ sức thuyết phục, thử nghĩ nếu động cơ của Tư Mã Đức thật là buôn bán cổ vật, ngày đó bị ba công nhân bắt gặp, với lý lịch và quyền lực của mình, ông ta hoàn toàn có thể bịa bừa một lý do để giải thích, đâu cần giết người diệt khẩu.
Giết người, theo tôi bản thân nó là một lời nói dối lớn. Nói một lời nói dối lớn để lấp liếm lời nói dối nhỏ là vô lý đứng trên quan điểm của các thủ tục phạm tội.
Ban ngày vừa dài vừa tẻ nhạt, nhưng có thể khẳng định buổi sáng sẽ không xảy ra chuyện, cho nên tôi đề nghị đi ngủ bù, để tối có tinh thần tốt nhất.
Mọi người đồng ý, ngủ một mạch tới tận giờ cơm tối, Ma Hoa Biện ganh tỵ nói: "Các người làm cảnh sát thật là nhàn nhã, ngủ nguyên một buổi chiều. Còn bọn tôi hôm nay lưng mỏi như sắp rời ra."
Tiểu Đào nói: "Tiểu muội muội, có muốn đổi không, đến lúc đó cô sẽ biết nghề chúng tôi mệt thế nào."
La Thư bỗng hỏi: "Vân tay đã tra được chưa?"
Tôi đáp: "Không tra được gì."
La Thư không khỏi bĩu môi coi thường: "Thôi đi, hiệu suất làm việc của cảnh sát các anh cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi."