Chương 684: Giả thần giả quỷ
Ăn cơm xong, Tiểu Đào trách tôi: "Sao anh sơ suất như vậy, lại nói thẳng việc không tra được vân tay ra?"
Tôi nhếch mép: "Là anh cố ý, anh muốn xem ai trong số họ thở phào nhẹ nhõm."
"Có ai không?" Tiểu Đào hỏi.
Vừa này quan sát biểu hiện của mọi người, có vẻ La Thư là thoải mái nhất, nhưng tính tình người này có chút chua ngoa, không thể dựa vào đó mà hoài nghi cậu ta, tôi nói: "Quả thật có một người."
"Ai vậy?" Tiểu Đào vội hỏi.
"Anh sẽ không nói, tránh bọn em để ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo." Tôi lắc đầu.
Tiểu Đào bĩu môi: "Lại vòng vo!"
Buổi tối, tôi mặc nguyên quần áo ban ngày, nằm trong lều, dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Từ lúc vạch trần sự việc nhát ma tối qua, hôm nay xung quanh rất yên tĩnh.
Cho đến 23h, vốn nghĩ tối nay sẽ không có chuyện gì thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hét: "Ma! Có ma!"
Tôi lập tức trở người, Tống Tinh Thần cũng chồm dậy, Thôi cảnh quan giật mình rút súng ra: "Có chuyện gì?"
Tôi nghiêm mặt: "Có vẻ đã có chuyện, tôi với Tống Tinh Thần ra trước xem, anh sang đi cùng Tiểu Đào hai người. Đi ra bên ngoài, chỉ thấy nhóm lều vải bên kia sáng đèn, công nhân túm năm tụm ba tay cầm dụng cụ, vẻ mặt hốt hoảng dị thường. Tôi đi qua hỏi: "Sao vậy?"
Bọn họ nhao nhao nói, tôi bảo từng người nói một thôi, một người đàn ông kể: "Đồng chí cảnh sát, vừa có một đám quỷ chạy vào doanh trại."
Một người khác nói: "Đó không phải là quỷ, là cương thi!"
Tôi sửng sốt, hỏi: "Cương thi? Có mặc quan phục triều Thanh không?"
"Đúng đúng, là nó, mặt trắng bệch, lưỡi thè ra, nhìn sợ lắm!"
Nghe lời này, tôi cũng không biết nên tỏ ra thế nào, đây là mộ thời ngũ đại thập quốc, làm sao lại có cương thi triều Thanh?
Bảo họ chỉ cho tôi khu vực mà cương thi đi qua, quả nhiên nơi đó có một hàng dấu chân, dấu chân hướng vào trong mộ thất, đống rương chắn cửa đã bị dời ra, tôi tức thì hiểu, có người giả quỷ vào trộm đồ.
Tôi trấn an nhóm công nhân: "Mọi người ở im đây đừng động, đó là người đóng giả, trước khi nhóm Tư Mã giảng viên tới giải quyết, ngàn vạn lần đừng vào trong mộ thất..."
Đồ bồi táng trong mộ e là đã mất rồi, nếu như công nhân vào trong, sẽ tình ngay lý gian, nhưng tôi sợ họ không hiểu, liền lựa lời nói: "Không loại trừ khả năng đạo tặc vẫn còn ở bên trong."
Nghe vậy, mọi người lập tức nhất trí không vào. Tôi và Tống Tinh Thần đuổi theo dấu chân vào trong rừng, bóng tối nơi đây hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ thấy mấy bóng người nhảy lóc cóc trong bụi cây. Tiếng chân chúng tôi đã kinh động chúng, lập tứ có hai cương thi Thanh triều nhảy ra, một trái một phải đưa tay định bóp cổ.
"Tinh Thần!" Tôi hô to.
Tống Tinh Thần một cước đá bay một tên vào trong rừng, hắn kêu thảm một tiếng. Tên bên kia thấy bị lộ, không nhảy nữa mà nhấc chân bỏ chạy, Tống Tinh Thần nhặt một viên đá, tung tung hai cái, ném vụt đi, chỉ nghe tên kia la lên một tiếng ngã ra.
Chúng tôi không rảnh quản hai tên này, tiếp tục đuổi theo. Đám cương thi trước mặt lào xào nói với nhau gì đó nghe không hiểu, có thể là ám hiệu.
Sau đó bọn chúng liều mạng bỏ chạy, Tống Tinh Thần vọt theo với tốc độ cực nhanh, trở vỏ đao, một tên liền ngã ngửa ra sau. Đám cương thi còn lại rút đao từ bộ quần áo cũ nát, Tống Tinh Thần cũng rút đao, thanh đao đen sì như tàng hình trong bóng tối, hắn lạnh lùng ném ra một câu: "Muốn chết?"
Tôi vội can: "Đừng, chúng không phải tội phạm giết người!"
Tống Tinh Thần vung đao lên, chém một nhát đứt đôi thân cây to cỡ miệng bát, lưỡi đao đen mơ hồ phát ra ánh đỏ, đám trộm kia thấy vậy thì lập tức vứt đao bỏ chạy.
Tống Tinh Thần nhảy vút lên, chân mượn lực thân cây, vọt vào giữa đám người, vung chân đá ngã hai tên, đám còn lại thấy vậy vội lả tả quỳ xuống, luôn mồm xin: "Đại hiệp tha mạng!"
"Ai sai các ngươi tới?" Tôi hỏi.
"Là lão đại Đại Chu!"
"Hắn đâu?"
"Chạy rồi, hai người mau đuổi theo đi!" Chớp mắt đám đàn em liền bán đứng lão đại.
Tống Tinh Thần ngước mắt nhìn xa xa, nói: "Hình như có người vác bao tải đang chạy, để ta đuổi theo."
Dứt lời thân hình hắn búng một cái như mũi tên rời cung, lao đi. Người phía trước thấy vậy chạy càng gấp, ba người chúng tôi trong rừng đuổi nhau tạo thành một đường thẳng.
Đúng lúc đường thẳng bắt đàu rút ngắn thì đột nhiên phía trước tràn ra một màn sương mù, trong đám sương có bóng người đi ra, khi nhìn rõ hắn tôi không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Đó là một người mặc khôi giáp thời xưa, cao to vạm vỡ, mặt đeo mặt nạ tu la dọa người. Từ khe hở của mặt nạ đang không ngừng phun lửa, hắn xuất hiện từ màn sương thật giống như tử thần tới từ địa phủ.
Chu Đại thấy vậy thì sợ đến hai chân bất động, người run cầm cập như sốt rét. Một giọng nói âm u bên dưới mặt nạ cất lên: "Chu Đại, ngươi thật to gan, dám quấy rầy bổn soái nghỉ ngơi, ăn cắp đồ của bổn soái, giờ để mạng lại bồi thường đi!"
Lúc nói, miệng hắn cũng phun ra lửa. Chu Đại bỗng ném cái bao xuống đất, quỳ mọp không ngừng gãi cổ, hai vai co giật lợi hại.
Tống Tinh Thần định bước tới, tôi hô: "Đừng đi qua, trong khói có độc."
Tống Tinh Thần vẫn vọt tới, đang định giơ đao chém tên kia thì đột nhiên bất động, người mặc khôi giáp vung áo choàng, phun ra một luồng khói, rồi biến mất tung tích.
Tôi nín thở, lôi Tống Tinh Thần lại, phát hiện toàn thân hắn đầy mồ hôi lạnh, hai tay run rẩy không ngừng.
Tôi hỏi: "Ngươi trúng độc?"
"Không..." Tống Tinh Thần dùng tay phải nắm chặt tay trái đang run, nói: "Ta sợ, cảm giác rất quái lạ, khi vừa tiếp cận hắn, đột nhiên dáng vẻ hắn trở nên rất khủng bố. Ta căn bản không dám động thủ!"
Tôi kinh ngạc hỏi: "Giống minh vương chi đồng của ta?"
"Đúng, mà chỉ có hơn chứ không kém." Tinh Thần đáp
Nhân lúc sương mù chưa tan hết, tôi lấy túi vật chứng ra, quơ quơ trong không khí mấy cái, hớt sương vào túi. Chợt gió đổi chiều, sợ hít phải khí độc tôi vội giục Tinh Thần mau rời đi.
Vừa rồi tôi không hít phải khói độc, những gì mình thấy là thật, nhưng không nghĩ ra chiến tướng kia phun lửa bằng cách nào, chẳng lẽ là vong linh thật sao?
Lúc này sau lưng bỗng có ánh đèn pin loang loáng, một tốp đông vừa đi vừa gọi tên chúng tôi, nghe thấy giọng Tiểu Đào tôi vội hô: "Bọn anh ở đây!"
Tiểu Đào la lên: "Tìm thấy rồi!"
Ánh đèn pin dần tụ lại đi tới, tôi thì lại thấy nhức mắt. Tiểu Đào ân cần hỏi xảy ra chuyện gì, tôi cười khổ: "Cũng may là anh tận mắt chứng kiến chứ nếu không, chuyện xảy ra vừa rồi bất kể là ai nói cho anh, anh cũng không tin."
Tôi nói rõ sự tình cho Tiểu Đào, nàng kinh ngạc che miệng: "Anh nói là có chiến tướng cổ đang ngăn bọn đạo mộ, đạo mộ đâu?"
"Tên cầm đầu chết rồi. À phải, đừng để đám còn lại chạy mất." Tôi nói.
Chúng tôi vội vòng lại đường cũ, đám đạo tặc kia thấy hai đầu đều có người thì bò lổm ngổm trong bụi cây, định bỏ trốn thì bị tóm gọn.
Đám trộm này nhát như thỏ, Tiểu Đào vừa giương súng lên, bọn chúng lập tức hoảng sợ, luôn miệng xin tha: "Chính quyền tha mạng, chuyện này không có liên quan gì đến chúng tôi, là Chu Đại thuê chúng tôi!"