Chương 691: Kẻ nghiện
Mùi chỗ này thật khó ngửi, hơn nữa khứu giác của tôi nhạy hơn người thường, khiến mình càng khó chịu.
Suy nghĩ khoảng nửa phút, tôi bảo Tiểu Đào: "Em tìm giúp anh một tên chột mắt."
"Chột mắt?" Tiểu Đào nhìn tôi.
Tôi miêu tả sơ qua về ngoại hình hắn cho Tiểu Đào, giờ tàu đang dừng, tôi nghĩ hắn vẫn còn trên tàu. Tin tức về nạn nhân phải tìm hiểu thông qua tên chột này.
Toilet chật chội, một mình tôi đi vào là đủ, trước đó phải ngậm một viên tô hợp hương hoàn.
Tay phải vẫn đang bó bột, hoạt động trong không gian hẹp rất bất tiện, tôi dùng động u chi đồng quan sát một vòng. Toilet trên tàu là nơi có lượng người ra vào rất đông, khắp nơi đều có dấu chân và vân tay, không có ý nghĩa cho việc tìm kiếm.
Sờ cổ nạn nhân một chút, đẩy mí mắt ra quan sát, đúng là đã chết, thời gian tử vong không quá 30 phút trước.
Quan sát lỗ thông hơi và cửa sổ, cửa sổ không có dấu hiệu bị cạy mở, lỗ thông hơi thì chỉ vừa cho một đứa trẻ chui qua, mà cũng không bị mở.
Giết người trong phòng kín dĩ nhiên chỉ mang tính biểu tượng, trừ khi trên thế giới thực sự có người biết cách không ngự vật. Phía sau án mạng loại này chắc chắn ẩn chứa quỷ kế nào đó, hoặc là sự trùng hợp.
Trên bệ rửa tay, tôi phát hiện một ít bột màu trắng, hẳn là bồn rửa tay đã được sử dụng trong vòng 10 phút.
Bảo cảnh sát đứng sau lấy một cái túi lớn, sau đó tôi lùi ra ngoài, nói Băng Tâm cạo một ít bột trên thành bệ, làm xong con bé nói: "Muội có mang dụng cụ chiết xuất vân tay, có cần lấy mẫu một chút không?"
Tôi lắc đầu: "Không cần, trong này phải đến cả trăm dấu vân tay, hơn nữa cũng không có gì để xét nghiệm."
Lát sau thì cảnh sát quay lại, tôi bảo họ mang thi thể đến chỗ không có hành khách. Toàn bộ quá trình di chuyển cái xác rất vất vả, toa xe nào cũng như cái chợ, mọi người bàn tán ầm ĩ, lúc cản sát khiêng xác qua, không ít người còn dùng điện thoại chụp ảnh. Tôi phải làm mặt lạnh nói: "Không được chụp ảnh, ai chụp tịch thu máy."
Cái xác được mang vào toa ăn, tôi bảo cảnh sát ở bên ngoài trông coi, không cho ai bước vào. Một đội trưởng có tóc hoa râm nói: "May có mọi người ở đây, nếu không phát sinh việc đột xuất này tôi thật không biết ứng phó thế nào."
Tôi hỏi: "Đội trưởng, chuyến tàu này chạy từ đâu tới?"
"Từ tỉnh Vân Điền đến Phù Phong. Phải rồi, có cần tôi liên lạc với cảnh sát địa phương không?" Đội trưởng nói.
"Hiện giờ tàu đang ở địa phương nào?"
Ông ta nói một tên huyện mà tôi chưa nghe bao giờ, thầm nghĩ giờ cảnh sát địa phương tới cũng không ích gì, không phải là tôi tự cao nhưng tàu được đóng kín, hung thủ hẳn vẫn còn trên tàu, tôi tự tin có thể bắt hắn.
Đương nhiên không loại trừ khả năng là không có hung thủ mà chỉ là cái chết vô tình.
Tôi xua tay: "Không cần liên lạc với cảnh sát đâu. Ông đi sắp xếp trấn an hành khách đi, nhân tiện giám sát đừng để họ đi lại lung tung."
"Có cần hỏi họ điều gì không?" Đội trưởng nói.
"Không cần, một đoàn tàu cả ngàn hành khách, hỏi hết được không? Hơn nữa còn dẫn tới tâm lý hoang mang không cần thiết." Tôi lắc đầu.
"Tốt quá, cậu kinh nghiệm rất phong phú, để tôi đi bố trí."
Sau khi đội trưởng rời đi, chúng tôi bắt đầu nghiệm thi, do tay phải không sử dụng được, lần này tôi bảo Băng Tâm bên cạnh làm giúp, còn mình đứng nhìn.
Băng Tâm đeo găng tay, kiểm tra đồ vật trong túi nạn nhân trước, tìm được một chùm chìa khóa, một cái ví, trong ví có cmnd tên Lý Đại Vỹ, tôi cầm lên kiểm tra, nói: "Là giả!"
"Trên đó có dấu nổi rất rõ ràng, nếu dùng cmnd giả thì không qua được phòng soát vé." Băng Tâm ngẩng lên nói.
"Cmnd là thật, nhưng không phải của anh ta. Muội so sánh sống mũi và gò má mà xem, căn bản không phải một người, chỉ là trông khá giống nhau thôi. Ga tàu hỏa một ngày kiểm tra cả vạn người, chắc chắn sẽ không nhìn kỹ." Tôi giải thích.
Băng Tâm cầm cmnd, nhìn nó rồi lại nhìn nạn nhân: "Còn có thủ đoạn này sao, vậy cmnd này từ đâu ra?"
"Mua. Ở chợ đen có những kẻ chuyên mua bán cmnd, chúng về nông thôn mua lại cmnd, mang vào thành phố bán. Dùng cmnd giả hẳn không phải người tử tế gì...phải rồi, anh ta có điện thoại không?" Tôi liếc nhìn cái xác.
"Không có!" Băng Tâm lắc đầu.
Để ý thấy trong ví không có tiền mặt, hẳn là hắn phải có điện thoại. Có lẽ nó đã bị rơi, tôi lập tức bảo Tống Tinh Thần: "Ngươi xuống toa dưói tìm điện thoại xem, nhớ đeo găng tay, có thể là rất bẩn."
Tống Tinh Thần gật đầu rồi đi.
Băng Tâm vén áo nạn nhân lên, bụng hắn có một vết cắt dọc rất ngay ngắn. Tôi để ý thấy phần dưới vết cắt lại không ngay ngắn như phần trên, cảm giác như là bị người đâm, sau đó vì lý do nào đó mà vết thương bị rách.
Băng Tâm ấn phần bụng nói: "Máu chảy cả vào trong bụng rồi."
Tôi lấy thính cốt mộc nghe bụng nạn nhân, bên trong có một lượng chất lỏng lớn, vết thương sâu chừng 10 cm, ngửi thì thấy có mùi hôi, xem ra là đâm thủng dạ dày.
Tiếp tục nghe, phát hiện gan và thận nạn nhân có mức độ suy yếu nhất định, phổi cũng sơ cứng, cơ thể hắn khá gầy. Tôi trầm ngâm: "Thể trạng người này rất yếu, muội xem dưới nách anh ta có hạch bạch huyết không?"
Băng Tâm cắt áo nạn nhân ra, nhấc tay nhìn rồi kinh ngạc la lên: "Có thật, làm sao huynh biết?"
"Người này chơi bời gì đó trong thời gian dài, khiến gan phổi, thận suy kiệt nghiêm trọng. Hệ miễn dịch cũng ảnh hưởng, cho nên ta đoán ở háng và nách sẽ có hạch."
"Chơi bời gì được nhỉ, hút thuốc, uống rượu...uốn tóc?"
Nhìn kiểu tóc mào gà của nạn nhân, tôi bật cười: "Sao muội giống Vương Đại Lý thế, hài hước không đúng lúc, nghiêm túc một chút được không?"
"Được được được, nghiêm túc!" Băng Tâm lè lưỡi.
Tôi giải thích tiếp: "Là kẻ nghiện, hít ma tuy thời gian dài."
"Vậy chất bột ban nãy chúng ta tìm được là..." Băng Tâm bừng tỉnh đại ngộ.
"Lấy ra nhìn thử xem." Tôi nói.
Băng Tâm lập tức lấy túi bột lấy được ra, tôi dùng móng tay chấm một ít, định đưa lên miệng thử thì Băng Tâm kêu lên: "Này, vạn nhất là chất độc thì sao? Ai lại dùng miệng nếm?"
Tôi cười: "Anh ta không có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa chỉ là một vài hạt bột nhỏ, cho dù là xyanua cũng không đủ giết người, mà ta cũng không nuốt."
Tôi nếm một chút, rồi với chai nước lọc súc miệng, khẳng định: "Ma túy!"
"Ma túy mà cũng nếm ra được?" Băng Tâm nhìn tôi như quái vật.
"Ma túy có một đặc tính, nó sẽ khiến hàm răng hơi có cảm giác tê dại, đó là lý do tại sao trong phim, mấy kẻ nghiện hút ma túy xong đều quệt răng một cái, chính là ý này. Ma túy càng tinh chất, cảm giác tê càng nặng." Tôi giải thích.
"Trên trường muội không được dạy cái này, dù sao thì cũng chả tiếp xúc đến." Băng Tâm gật gật đầu.
Khi trước học nghiệm độc, ông nội từng lấy một ít ma túy bắt tôi phải nhớ đặc tính của chúng, dĩ nhiên tôi không hít, chỉ là nhìn, nếm để phân biệt.
Cầm thính cốt mộc lên, tiếp tục nghe phần ngực, đây là manh mối quan trọng, tôi nghe đi nghe lại mấy lần, tim nạn nhân quả là có dấu hiệu hưng phấn trước khi chết.
Một chi tiết nữa, thắt lung da của hắn bị nới lỏng, tôi kéo quần hắn xuống, phát hiện quần đã ướt sũng, nước tiểu mùi rất khai. Đi tiểu là cơ chế loại bỏ chất độc trong cơ thể, nước tiểu khai nồng cũng là đặc điểm của người nghiện ma túy.
Vết thương của nạn nhân không đến nỗi trí mạng, trước khi chết hắn còn hít ma túy, chân tướng đã được phơi bày, cái gọi là giết người trong phòng kín, xuyên qua cửa sổ kia cũng không còn phức tạp...